Chương 8: Xoay người

Edit: Delphina

Gánh nặng trong lòng đã được cởi bỏ, Vương Vân ngủ đến trưa mới tỉnh, nghe Thanh Ngọc nói Tổ mẫu đã phái Trần ma ma tới, vẻ mặt nàng hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy: “Sao ngươi không gọi ta dậy? "

Thanh Ngọc liếc mắt khinh thường, "Nô tỳ gọi thì người cũng phải dậy mới được."

Một giấc này nàng ngủ rất sâu.

Đại cô nương, Nhị cô nương và Tứ cô nương đã đến viện được nửa canh giờ, mấy người ngồi ở gian ngoài tán gẫu về chuyện của nàng và Bùi công tử, thời gian ước chừng uống được một tách trà nhỏ, nhưng lại không đánh thức nàng dậy.

Vương Vân không rảnh tranh luận với nàng, bình thường có chuyện gì đều là Thanh Ngọc đi theo sau thúc giục nàng, nhưng lần này lại đổi thành nàng thúc giục Thanh Ngọc, "Mau đi lấy y phục..."

Trên đời này, người có thể khiến Vương Vân lo lắng và sợ hãi, chắc cũng chỉ có mình Vương lão phu nhân mà thôi.

Từ khi Vương Vân bắt đầu có ký ức, nàng chưa từng nhìn thấy Vương lão phu nhân cười. Khi còn nhỏ, nàng từng tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình quỳ gối bị răn dạy trước mặt bà ấy, ít nhiều cũng để lại bóng ma trong lòng. Không có việc gì nàng tuyệt đối không đến gần bà. Ngay cả ngày lễ ngày Tết, vì để được nhiều tiền thưởng hơn, các công tử cô nương khác đều làm mọi cách để dỗ Vương lão phu nhân vui vẻ, chỉ có nàng ngồi ở một bên, không làm gì cả.

Có lần Đại phu nhân trêu nàng: "Vân tỷ nhi, sao không đi lên vấn an Tổ mẫu?"

Nàng kịch liệt lắc đầu, giống như sợ Nhị phu nhân sẽ ôm nàng qua đó, vội vàng nói: "Con không cần tiền thưởng."

Nhị phu nhân cũng không ép, nhẹ nhàng nắm tay nàng, cười giảng hòa: "Mấy ngày nay Vân tỷ nhỉ hơi không khỏe, sợ qua đó sẽ lây bệnh cho mẫu thân."

Vương lão phu nhân nghe vậy cũng chỉ liếc nhẹ một cái, không nói gì, nhưng sau đó vẫn sai người đưa tiền thưởng đến cho nàng.

Đến khi nàng biết đi, số lần gặp Vương lão phu nhân càng ít hơn, huống chi sau khi nàng mười một tuổi liền bị nhốt trong viện, số lần gặp lại càng ít hơn nữa.

Trong trí nhớ của nàng chỉ có hai lần.

Lần đầu tiên là sau khi phụ thân qua đời, bà dẫn theo gia đinh đứng trước cửa viện, hạ lệnh cho người niêm phong cửa.

Lần thứ hai là sau khi mẫu thân mất, bà đến viện của nàng một chuyến, đứng bên cạnh nàng nhìn chậu than đốt tiền giấy bị nàng làm cho sắp tắt, cầm lấy kẹp gắp than khều vài cái, nói: “Tiền giấy phải được đốt cháy hết thì người ở dưới đó mới có thể nhận được.”

Lần gần nhất hai người gặp nhau là hai tháng trước, khi Trần ma ma tới đây truyền lời: "Lão phu nhân nói Tam cô nương có thể ra ngoài rồi."

Sau khi được bỏ lệnh cấm, nàng tới cửa vấn an, xuyên qua rèm châu chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ, còn chưa kịp nghĩ kỹ nên nói thế nào thì đã nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói: “Đi đi, sau này không cần tới đây nữa.”

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ tự tại, không còn đến viện của bà nữa.

Cho đến khi truyền ra tin đồn với Bùi công tử, phá hỏng hôn sự với Hình gia, nàng tìm tới cửa cầu kiến, nhưng lại bị cự tuyệt ở bên ngoài.

Tính ra, đã hơn hai năm nàng chưa nhìn thấy bà.

Chờ tới khi Vương Vân vội vội vàng vàng sửa soạn xong chạy tới nơi thì đã đến giờ cơm. Trần ma ma vừa mới dọn bàn xong, đang đỡ Vương lão phu nhân ngồi xuống.

Lần này hai người trực tiếp đối mặt, Vương lão phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, thản nhiên liếc nàng một cái. Bà không nói gì, chỉ quay đầu sai Trần ma ma đi lấy thêm một bộ bát đũa.

Vương Vân chưa bao giờ ngồi ăn cơm cùng một bàn với tổ mẫu, nàng ăn không vào, cũng không cảm thấy đói nên từ chối: “Không cần làm phiền ma ma đâu ạ, con đã ăn qua rồi, không quấy rầy tổ mẫu nữa, lát nữa con sẽ quay lại.”

“Ngồi xuống đi.” Vương lão phu nhân không cho nàng đi, bưng chén sứ nhỏ trên bàn lên, chậm rãi múc một muỗng canh đưa lên miệng nhấp một ngụm, lại đặt chén xuống. Khi bà ngẩng đầu lên, Vương Vân đã cứng đờ ngồi ở phía đối diện, sống lưng thẳng tắp, ngồi đến đoan đoan chính chính, căn bản không dám động đũa. Vương lão phu nhân cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay Bùi gia tới cầu thân, ta đã đáp ứng rồi, con có ý kiến gì không?"

Vương Vân vội vàng lắc đầu, "Không có."

Không chỉ không có, cửa hôn sự này còn là do nàng tự mình cầu lấy.

“Ừ.” Vương lão phu nhân nhìn nàng, chậm rãi nói: “Của hồi môn của con cũng giống như những cô nương khác trong phủ, sẽ không thiếu nửa phần, hơn nữa đồ vật cha mẹ con để lại, ta sẽ không lấy đi, đều cho con mang theo."

Năm đó nàng mới năm sáu tuổi, phụ thân đã đi tòng quân, còn chưa kịp thay nàng tích cóp tiền của đã rời khỏi Lâm An, sau đó chết trận cũng không được ban thưởng, đồ vật lưu lại chẳng có gì ngoài một bức tường sách. Mẫu thân chỉ là một người phụ nữ không có bất kỳ thu nhập gì, chi tiêu hàng ngày đều lĩnh từ phòng thu chi của Vương gia, chắc hẳn cũng không lưu lại đồ vật gì.

Nàng cũng không có chấp niệm quá lớn đối với của hồi môn, tiền nhiều thì ăn nhiều, tiền ít thì tiết kiệm chút là được.

Cho nhiều hay ít, nàng đều không có ý kiến gì.

Mấy năm nay, số lần hai người gặp mặt không nhiều lắm, mỗi lần Vương lão phu nhân nhìn thấy nàng đều là dáng vẻ được chăng hay chớ như vậy. Vì thế mới đánh giá nàng một câu “Lợn chết không sợ nước sôi”. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé

Có lẽ là vì vừa mới đính hôn, Vương lão phu nhân cũng không có tâm tư dạy dỗ nữa, lại hỏi: "Con còn có yêu cầu gì không?"

Vương Vân suy nghĩ, "Không có."

Đầu tiên là náo ra tin đồn như vậy, sau đó lại bị từ hôn. Bây giờ còn có thể thuận lợi định ra hôn sự, nàng đã rất hài lòng rồi, thật sự không có yêu cầu gì.

"Nếu đã như vậy thì bắt đầu chuẩn bị từ hôm nay đi. Ta đã thương lượng xong với Bùi gia, hai tháng sau ngày lành tháng tốt, các ngươi sẽ thành hôn."



Sau mấy ngày mưa to, trời mới tạnh nửa ngày, thế cục trong triều đã giống như địa long trở mình, hoàn toàn đảo lộn.

Tiêu hầu gia trở về từ đại điện, sắc mặt nặng nề.

Kể từ khi Nam Quốc nghị hoà với Bắc Quốc, văn cường võ nhược, một số thế lực trong triều kiềm chế lẫn nhau. Mặc dù đều là quan văn nhưng cũng có khi bất đồng quan điểm, hoặc là nhìn người khác không vừa mắt.

So với quan võ, tâm tư của quan văn càng tỉ mỉ hơn, cũng lắm mưu nhiều kế hơn, thường xuyên bởi vì người lừa ta gạt mà làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng.

Để bình ổn những mâu thuẫn này, một năm trước Hoàng thượng bắt đầu trọng dụng Ngự Sử Đài, có gì bất công đều giao cho Ngự Sử Đài điều tra trước, sau đó chuyển đến Hình bộ để ra quyết định, cuối cùng mới bẩm báo lên Hoàng thượng.

Bây giờ Bùi An đột nhiên được bổ nhiệm làm người đứng đầu Ngự Sử Đài, thậm chí còn bỏ qua Hình bộ trực tiếp trình lên Hoàng thượng. Đến nước này, chẳng phải từ nay về sau, tất cả vụ án đều sẽ do Bùi An hắn định đoạt sao?

Ngự Sử Đài đại phu...

Một tiểu quan thất phẩm vừa mới trở về từ Kiến Khang, chưa nói đến chuyện đột nhiên thăng chức trở thành quan tam phẩm, còn đoạt mất miếng bánh ngọt biết bao người nhìn chằm chằm.

Quốc công phủ Bùi gia muốn xoay người rồi đây...

Sau khi rời khỏi đại điện, thấy xung quanh không có người, Lưu đại nhân mới lại gần thấp giọng thở dài: "Lại sắp có động tĩnh lớn rồi."

Cuộc bạo loạn ở Kiến Khang rõ ràng đã chạm đến điểm mấu chốt của Hoàng thượng, lấy nhà nho lớn như Tần các lão để khai đao, sau này còn ai dám ỷ vào mình công cao quyền lớn mà cậy già lên mặt nữa.

Tiêu hầu gia không nói gì, trong đầu đang quay cuồng.

"Ta nói ngươi đấy, còn so đo với đám người trẻ tuổi làm gì? Đây chẳng phải là không công mà vớ được món hời sao? Hôm nay vừa ra khỏi cửa cung, Bùi gia nhất định sẽ rất náo nhiệt, ai cũng phải vò đầu bứt tai tìm cách tiếp cận để mượn sức leo lên. Ngươi đã có sẵn một mối quan hệ ở đó, sau khi thành thân, chẳng phải là người một nhà rồi sao? Luận về quan hệ, ai có thể hơn được ngươi? Kể cả chúng ta không trù tính, lão gia hoả ở Xu Mật Viện kia cũng chẳng thể nhàn rỗi được." Lưu đại nhân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người phía trước, lại nói tiếp: “Ngươi thử tìm xem, kiếm đâu ra một người con rể thứ hai có thể diện như vậy ở Lâm An này?”

Tiêu hầu gia nhìn theo ánh mắt của Lưu đại nhân, thấy Bùi An vừa mới bước xuống từ bậc thang bằng bạch ngọc, mặc một bộ quan phục màu xanh lục, dáng người cao thẳng, bước chân nhanh nhẹn như đang đạp gió.

Tiểu Hầu gia hơi híp đôi mắt lại.

Bây giờ cuộc sống chốn triều đình càng ngày càng gian nan, cho dù bản thân ở địa vị cao, không có gì phải kiêng kị, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng người khác sẽ không ganh ghét, không ngáng chân ông ta.

Chỉ mất thời gian hai năm đã có thể được bệ hạ đánh giá cao như vậy, cũng coi như có bản lĩnh, cuối cùng Tiêu hầu gia thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Bỏ đi, ta thật sự không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi, cứ kệ bọn chúng đi."

Lưu đại nhân cười nói: "Như vậy mới đúng."

Lúc hai người ra khỏi cửa cung, Tiêu hầu gia mới Lưu đại nhân đến hầu phủ của ông ta làm khách, định từ từ bàn bạc đường đi sau này.

Ai ngờ vừa về đến sân đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Không cần hỏi, chỉ cần nghe cũng biết là ai. Ngày thường bỏ qua cho xong chuyện, nhưng hôm nay có khách tới cửa, sau khi Tiêu hầu gia vào nhà, nhìn thấy Tiêu Oanh đang ghé vào lòng Hầu phu nhân khóc lóc, liền tức giận trách cứ, "Lại làm sao nữa?"

Tiêu Oanh càng khóc to hơn.

Sắc mặt của Hầu phu nhân cũng không tốt, châm chọc nói: “Bây giờ Bùi thế tử hắn không cần đến Tiêu gia chúng ta nữa. Sáng sớm hôm nay đã mang theo con chim nhạn đến Vương gia đính hôn rồi. Hôn lễ đã định vào hai tháng sau."

Sắc mặt Tiêu hầu gia thay đổi, "Vương gia nào?"

"Bây giờ tin tức đã truyền khắp thành Lâm An rồi, còn có thể là Vương gia nào?"