Chương 12: Sợ rồi?

Edit: Delphina

Nửa tháng trước, Lâm An bị mưa gió bao phủ, lại mưa to liên tục mấy ngày, mực nước sông vốn đã cao hơn rất nhiều. Bây giờ lại mở đập nước, toàn bộ bến đò đều bị nước sông cuồn cuộn nhấn chìm.

Nếu lúc trời tối qua sông, bây giờ mọi người đang ở giữa sông, chẳng phải cái bụng đã trương phình rồi sao.

Khi Đồng Nghĩa vào bẩm báo, người bên ngoài sớm đã nghe thấy động tĩnh, mọi người đều ra khỏi doanh trướng, giơ cây đuốc trong tay lên, nhìn nước sông cuồn cuộn bùn đất, cả người toát mồ hôi lạnh.

Tần các lão và Lâm Nhượng ở doanh trướng đối diện cũng đồng thời im lặng.

"Những thứ vô đạo đức này thực sự muốn hại chết bọn lão tử." Nhất thời tiếng nước sông gầm thét và tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, che trời lấp đất truyền vào trong doanh trướng.

Mặc dù Vương Vân đã sớm biết chuyện, nhưng nhìn thấy động tĩnh như vậy, nàng vẫn có chút nghĩ mà sợ, ánh mắt bất giác lộ ra một tia lo lắng nhìn về phía chính chủ.

Nhưng Bùi An vẫn ngồi vững như núi, vỏ kiếm trong tay điểm xuống mặt đất, thần sắc bình tĩnh nhìn ngọn lửa.

Vương Vân cảm thấy không có người nào không sợ chết, trong lòng hắn chắc hẳn cũng sợ hãi đi.

Nàng thân ở hậu trạch, lại bị giam cầm mấy năm, cho nên không hiểu tình thế trong triều. Nhưng thấy một vị quan tam phẩm như đại bá còn sợ chuốc họa vào thân, nhất định Bùi An đã đắc tội với nhân vật nào ghê gớm lắm, nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, muốn lấy mạng hắn.

Những lời mà ông lão kia vừa mới mắng hắn, kỳ thật nàng đều biết.

Trước khi gặp nhau ở chùa, Thanh Ngọc đã hỏi thăm qua, tất nhiên cũng nghe được một số lời nhận xét không hay về hắn.

Nhưng nàng cảm thấy hai chữ “gian thần” đúng là có hơi nói quá. Mỗi người đều có lập trường của riêng mình, ngươi cho rằng hắn là người xấu, chẳng qua là do hắn vừa lúc đứng ở phía đối lập với ngươi, bảo vệ thứ hắn muốn bảo vệ.

Tỷ như phụ thân của nàng, năm năm trước sau khi chiến sự kết thúc, bị không ít người buộc tội, nói ông mưu toan khơi mào chiến tranh giữa hai nước, làm liên luỵ đến Nam Quốc, nhưng nàng lại không cảm thấy ông làm sai điều gì.

Thân là tướng quân, ông muốn bảo vệ quốc gia, tiêu diệt kẻ địch, điều đó có gì mà sai.

Cho nên, cây ngay không sợ chết đứng, không thể chỉ tin vào lời nói phiến diện, trăm nghe không bằng một thấy. Là tốt hay xấu, trong lòng nàng tự có quyết định.

“Thế tử gia?” Đồng Nghĩa thấy hắn hồi lâu không có phản ứng, nhìn thoáng qua Vương Vân đang ngồi cạnh đống lửa, không biết có nên đi vào hay không.

"Vào đi."

Bùi An lên tiếng, lúc này Đồng Nghĩa mới đi vào, đến nơi hành lễ với Vương Vân trước, "Bái kiến Tam cô nương."

Vương Vân nhận ra hắn, khách khí gật đầu.

Nếu chủ tử đã để hắn đi vào, chắc hẳn cũng không ngại Vương Vân nghe được, Đồng Nghĩa trực tiếp bẩm báo: “Chủ tử, đối phương có khoảng hơn ba mươi con ngựa, đang di chuyển về phía bên này, muộn nhất là nửa khắc sau sẽ đến."

Hai năm qua Đồng Nghĩa đi theo bên người chủ tử, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, đã sớm thành thói quen, ngữ khí bình tĩnh mà thản nhiên.

Lại hỏi: "Có cần nô tài thông báo với Lâm đại nhân trước không ạ?"

Bùi An lắc đầu: “Không cần, đi thông báo cho Vệ Minh, chờ lát nữa nếu đánh nhau thì dẫn theo Lâm Nhượng và người của Ngự Sử Đài đi đối kháng, còn ngươi thì tìm người lặng lẽ đẩy lão già kia xuống dưới đao thương. Chờ đến khi chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, nhân cơ hội ném hắn ta xuống sông, phải đảm bảo không có ai cứu được, hơn nữa không thể để người khác nhìn ra bất kỳ sơ hở gì.”

Người ngoài không biết tình hình, chỉ có người của Bùi An biết, đêm nay hắn căn bản không có ý định qua sông.

Chỉ đang chờ một cơ hội.

Đồng Nghĩa gật đầu, "Nô tài đã hiểu, lập tức đi làm ngay."

Hai người cùng nhau mưu tính, hoàn toàn coi Vương Vân ở bên cạnh như không tồn tại.

Mãi cho đến khi Đồng Nghĩa rời đi, trong doanh trướng mới yên tĩnh trở lại, Bùi An vô tình ngước mắt lên, lúc này mới chú ý đến ánh mắt ngây ngốc của Vương Vân.

Một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc trong mắt rất rõ ràng.

Ngoại trừ khϊếp sợ, còn có một chút kinh ngạc, thậm chí mang theo vài phần phòng bị.

Rõ ràng là đang sợ hãi.

Vô luận nàng có hối hận hay không thì bây giờ cũng đã muộn, dù sao sau này cũng phải sống chung dưới một mái nhà, Bùi An hắn là người như thế nào, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, hắn không có gì phải giấu diếm. Hắn chớp mắt một cái, rồi lại ngước mắt lên, không chút tránh né nhìn về phía nàng. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Tư thái thản nhiên, hoàn toàn khác với dáng vẻ trầm tĩnh vừa rồi của hắn. Ánh mắt thâm thuý bình thản cũng bởi hắn thả lỏng mà lúc này trở nên dịu dàng, khóe môi hơi cong, thấp giọng hỏi nàng: “Sợ rồi?"

Ánh lửa làm nổi bật lên một thân quan phục màu đỏ thẫm của hắn, khuôn mặt cũng bởi vẻ tươi cười kia mà trở nên cuốn hút mê hồn.

Tim Vương Vân đập thình thịch như sấm.

Mặc dù nàng cũng có mỹ danh bên ngoài, nhưng lại không rõ người khác cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy nàng. Bây giờ xem ra nàng rốt cuộc cũng đã hiểu, vì sao các cô nương kia lại đuổi theo mấy con phố chỉ để ném hoa tươi cho hắn.

“Không sợ.” Vương Vân lắc đầu, nhân cơ hội dời tầm mắt đi. Nếu tất cả “gian thần” trong thiên hạ đều lớn lên anh tuấn như hắn, đoán chừng sẽ chẳng có ai sợ hãi.

"Sinh tử tồn vong dựa vào bản lĩnh. Bùi công tử mưu tính như vậy, tất nhiên đối phương cũng có điều đáng chết.” Vương Vân cũng không biết bản thân đang nói cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Châu chấu trên cùng một sợi dây, kiêng kị nhất chính là xung đột nội bộ.

Nàng lại không phải Hoàng thượng, hắn là trung thần hay gian thần cũng không phải chuyện nàng nên suy xét. Hắn có thể sống qua đêm nay, sau đó thuận lợi thành hôn với nàng hay không, đây mới là mục đích ban đầu nàng không ngại dầm mưa cưỡi ngựa chạy trăm dặm đường.

Yên lặng một hồi, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh âm không lớn, nhưng bầu không khí giữa hai người vốn yên tĩnh, cho nên Vương Vân đã nghe thấy rồi.

Nàng không rõ tiếng cười kia là có ý gì, vừa quay đầu nhìn lại, bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên động tĩnh, "Mau, mau, trở về cho ta, có thích khách! Cầm đao lên ngựa!"

Vẻ phong nguyệt trên mặt Bùi An hoàn toàn biến mất, ánh mắt chợt lạnh, hắn nhấc thanh trường kiếm ngắm nghía cả đêm lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Gần như trong nháy mắt, bên ngoài vang lên tiếng chém gϊếŧ hỗn loạn cùng với tiếng móng ngựa, vang vọng trong đêm mưa như đất rung núi chuyển.

Vương Vân đứng dậy theo bản năng, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự thôi thúc, rất muốn đi lên ôm chặt người phía trước, tránh ở sau lưng hắn tìm kiếm sự che chở, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, nàng và hắn không thân quen.

Nàng có ôm cũng vô dụng.

Tay chân cứng đờ, lúc nàng còn đang thất thần đứng ở nơi đó, bước chân đi về phía cửa của Bùi An bỗng dừng lại, giống như cuối cùng cũng nhớ đến nàng, quay người lại.

Trong khoảnh khắc ấy, chính Vương Vân cũng cảm thấy trong mắt nàng lộ ra vẻ chờ mong, nhưng sau khi đối phương liếc nàng một cái, chỉ nói: “Trốn cho kỹ.”

Vương Vân há miệng, thành thật gật đầu: "Được."

Nhìn ra nàng đang sợ hãi, Bùi An lại nói thêm một câu, "Ta ở bên ngoài, có động tĩnh gì thì kêu lên."

Dứt lời, vén rèm đi ra ngoài.

Một tia chớp chiếu sáng màn mưa bên ngoài, một đám người ngựa đen nghịt đánh nhau ở dưới mưa.

Vương Vân thân ở khuê phòng, nào đã từng thấy qua cảnh chém gϊếŧ đẫm máu như vậy, cho tới giờ phút này nàng mới ý thức được, một mình nàng còn sống mà chạy đến nơi này đều là do may mắn.

Ngoài trướng đao quang kiếm ảnh, trong trướng chỉ còn lại một mình nàng, bản năng cầu sinh khiến nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.

Xung quanh không có đồ vật gì, chỉ có một chiếc giường, bên cạnh đặt mấy rương gỗ sơn mài. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nàng liền trốn vào sau chiếc rương.

Không gian chật hẹp sẽ luôn tạo cho người ta một loại ảo giác an toàn tạm thời, đột nhiên không còn hoảng loạn như vậy nữa.

Nếu Bùi An đã nói hắn tự có chừng mực, vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, lúc này ở trong doanh trướng mới là an toàn nhất.

Vương Vân nhắm mắt một lúc rồi lại đột nhiên mở mắt ra.

Nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, như vậy càng đáng sợ hơn. Nàng nhìn quanh một vòng, sau đó cạy ra một hòn đá từ khoảng đất bên cạnh, nắm chặt trong tay, không ngừng tự an ủi chính mình.

Cho dù chỉ là một con chim, nếu muốn thoát khỏi l*иg hấp cũng phải lột một lớp da, cái này không tính là gì.

Sau cơn mưa, ông trời nhất định sẽ hồi báo cho nàng.