Lão Hắc lập tức trả lời lại.
Lão Hắc nói: “Ta cần ngươi chứng minh thực lực của ngươi trước.”
Phương Hằng đáp: “Ta là Phương Hằng, lúc trước là người chơi chuyên nghiệp, ngươi có thể lên mạng để kiểm tra tư liệu về ta.”
Lão Hắc: “Ta đi kiểm tra một chút.”
Một lát sau, Lão Hắc lại gửi tin nhắn tới.
Lão Hắc: "Rất tốt, ngoài ngươi ra, ngày mai sẽ còn một số người tham gia làm nhiệm vụ chung, nếu như ngươi có hứng thú, đến lúc đó ngươi có thể tới nhà kho Liên Bang để tìm ta, chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện.”
Phương Hằng hỏi: “Còn thù lao thì sao?”
Lão Hắc đáp: “30 điểm Chủ Thần cầu sinh.”
Phương Hằng cau mày lại.
Hắn có Chủ Thần cầu sinh!
Chủ Thần ở trong trò chơi, người chơi có thể đổi các loại đạo cụ quý hiếm có giá trị cao bên trong không gian Chủ Thần thông qua Chủ Thần cầu sinh.
So với điểm số cầu sinh thì Chủ Thần cầu sinh có giá trị hơn, nhưng nó cũng không phải là thứ dễ dàng lấy được.
Ngoài ra, Chủ Thần cầu sinh có thể đổi lấy điểm số cầu sinh với tỷ lệ 1:100, nhưng không thể đổi điểm số cầu sinh để lấy Chủ Thần cầu sinh.
Phương Hằng trả lời lại tin nhắn.
Phương Hằng: “Ta nhận, 12 giờ trưa mai tại nhà kho Liên Bang ngoài trấn Hi Vọng.”
Lão Hắc: “Ta chờ ngươi đến.”
Sau đó hắn lại lướt xem thêm vài bài đăng, nhưng cũng không thấy có thông tin hữu ích nào liên quan đến trấn Hi Vọng, thế nên Phương Hằng đã đóng trang mạng lại và nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Hằng lái xe máy về thị trấn nhỏ trước.
Lần này Phương Hằng chọn thực hiện nhiệm vụ một mình.
Vốn dĩ Liêu Bộ Phàm cũng định đi theo.
Nhưng Phương Hằng suy xét rằng nhiệm vụ lần này tương đối nguy hiểm và tốn khá nhiều thời gian, vậy nên hắn vẫn chọn để Liêu Bộ Phàm ở lại.
Liêu Bộ Phàm phải ở lại bảo vệ ngục giam, còn phải liên tục để ý đến hướng hành động của đám người Tù Xà.
Năm tiếng sau, Phương Hằng lái xe máy đi vào nhà kho của nông trường mà Liên Bang đang kiểm soát.
Nhà kho đã bị Liên Bang cải tạo thành Liên Bang điểm bảo vệ tạm thời.
Bài đăng được Chính phủ đăng lên diễn đàn có tác dụng kêu gọi rất lớn.
Rất nhiều người chơi ở khu vực gần đó đều đua nhau chạy đến đây.
Trước mắt Liên Bang không dư đồ ăn để phân chia, nhưng biết đâu lúc nào đấy sẽ phân phát đồ ăn thì sao?
Dù sao thì có sự bảo vệ của Liên Bang thì sẽ luôn có nhiều hy vọng sống sót hơn.
Các người chơi nhìn thấy Phương Hằng lái xe máy đi thẳng, đều nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ.
Giai đoạn trước, quả thật hiếm có thể thấy người chơi lái loại xe cao cấp này.
Phương Hằng cất xe máy rồi đi vào nhà kho cỡ lớn.
Nhà kho đã bị Liên Bang cải tạo thành điểm tài nguyên tạm thời.
Điểm tài nguyên tạm thời này của Liên Bang chủ yếu phụ trách việc thu gom tài nguyên ở bên ngoài.
Bọn hắn sẽ sử dụng đồng Liên Bang ở thế giới hiện thực để thu mua các loại vật tư trong tay người chơi, cùng với đó còn liên tục vận chuyển vật tư quay trở lại trung tâm an toàn mà Liên Bang sắp xây dựng.
Phương Hằng có thể chắc chắn rằng, Liên Bang đã xây dựng một nơi ẩn núp cỡ vừa dưới lòng đất trong kho hàng.
Trong kho hàng có rất nhiều người chơi, nhưng trật tự vẫn được duy trì rất tốt.
Trước ngực nhân viên công tác của Liên Bang đều đeo bảng hiệu, rất dễ phân biệt.
Phương Hằng vừa liếc cái đã thấy được chỗ tấm biển lớn.
"Thu gom các loại vật liệu cơ sở với giá cả ưu đãi, chỉ vài giây đã được chuyển khoản."
Bên cạnh cửa vào nhà kho đặt mấy quầy phục vụ dành cho việc thu mua vật tư, tư vấn các kiểu, hướng dẫn sinh tồn và một vài dịch vụ khác.
Phương Hằng đi đến trước một quầy.
"Chào ngài, ngài cần giúp đỡ gì không ạ?"
"Ta muốn xem qua danh sách thu mua."
Phương Hằng nhận lấy danh sách liệt kê những vật tư thu mua mà nhân viên công tác của Liên Bang đưa cho.
Danh sách chi chít dày đặc.
Giai đoạn hiện nay, gần như thứ gì Liên Bang cũng đều cần hết.
Ván gỗ cơ sở và các tài nguyên cùng loại có thể bán được 30 đồng Liên Bang.
Ở Tô thành, 30 đồng Liên Bang bằng giá của một bữa ăn sáng bình thường.
"Tân Phục đúng là biết cách kiếm tiền."
Trong lòng Phương Hằng cảm thán, sau đó ngay lập tức cảm nhận được áp lực nặng nề.
Dù sao đây cũng là Liên Bang, khả năng tài chính vô cùng khổng lồ, chỉ bằng phương thức thu gom này, bọn hắn sẽ nhanh chóng tạo thành một nơi ẩn núp cực kỳ mạnh mẽ.
Phương Hằng buông tờ danh sách thu mua xuống, rồi lại nhìn vài vòng xung quanh kho hàng.
Rất nhanh sau đó, hắn đã nhìn thấy mục tiêu.
Một lão già nhỏ gầy ngồi trên chiếc ghế dài, bên cạnh hắn ta có hai người nước ngoài da đen đang đứng.
Ngoài ra còn có hai người một nam một nữ ngồi hai bên ghế của hắn ta.
Lão già nhỏ gầy cũng chú ý đến Phương Hằng, giơ tay lên ra hiệu cho hắn.
Phương Hằng đi về phía những người này.
"Ngươi chính là Lão Hắc?"
"Không sai, đúng là ta, ngươi là Phương Hằng đúng không? Ta đã thấy ảnh của ngươi."
Gương mặt Lão Hắc đầy nếp nhăn, vóc dáng cực kỳ gầy gò nhỏ bé.
"Xem ra mọi người đều đã đến đông đủ, vị này chính là Phương Hằng mà ta vừa nói với các ngươi."
Lão Hắc xoay cổ, phát ra tiếng răng rắc.
"Phương Hằng, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này là Hạo Châu, dẫn đầu nhiệm vụ lần này."
"Chào ngươi, ta là Hạo Châu."
Vóc dáng Hạo Châu cường tráng, hắn mặc áo dài tay mỏng, có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp quần áo.
"Hai người họ là hai huynh đệ Khumpa, Khunka, còn vị này là Lệ tỷ."
Phương Hằng nhìn đám người một lượt.
Dáng người Lệ tỷ cao gầy, khoảng chừng ba mươi tuổi, cách ăn mặc khá trưởng thành.
Hai huynh đệ Khunka và Khumpa đều là người nước ngoài, vóc dáng trông cũng cao gầy, xương gò má nhô cao, hai tay đều quấn băng màu trắng.
"Chúng ta đi đến nơi khác rồi nói sau."
Lão Hắc dẫn đám người rời khỏi nhà kho, đi đến dưới một cái cây lớn cách nhà kho không xa.
"Nhiệm vụ ủy thác lần này rất khó, ta cần các vị giúp ta vào trong bệnh viện xã của thị trấn nhỏ này, sau đó tìm một cái máy phát điện dự phòng ở tầng một, rồi phá hủy toàn bộ các máy phát điện khác."