Chương 44: Đầu Óc Ngươi Bị Chó Ăn Rồi Sao? (1)

Các thành viên trong đội ngũ tỏ vẻ khó hiểu, nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi lựa chọn độ khó bình thường, cả đám tiến vào phó bản.

Tiếp sau, lại lục tục có người tới đây, cửa phó bản lại trở nên náo nhiệt trở lại.

Đợi khi thời gian cooldown phó bản kết thúc, Lâm Mặc Ngữ lại trở về, vào phó bản.

“Đúng là quái nhân.”

“Người này lạnh lùng quá thể, không nói lấy một câu nào.”

“Vật triệu hoán bên cạnh hắn quá khốc, mặc dù hơi đáng sợ nhưng rất phong cách.”

“Khốc thì có ích gì, người ta vốn không thèm quan tâm tới chúng ta.”

“Ta thấy hắn vào một mình, hình như muốn đánh lẻ.”



“Là Lâm Mặc Ngữ!” Từ rất xa Hạ Tuyết đã thấy được cảnh Lâm Mặc Ngữ vào phó bản một mình.

Cũng do khô lâu chiến sĩ đi bên cạnh hắn quá rõ ràng.

Nàng biết rõ, toàn thế giới chỉ có một mình Lâm Mặc Ngữ có vật triệu hoán như vậy.

Tử Linh Pháp Sư là chức nghiệp mang tính duy nhất, không có người thứ 2 có chức nghiệp này.

Ánh mắt Hạ Tuyết rất phức tạp: “Hắn muốn đánh lẻ ư…”

Nàng cắn chặt môi.

Hôm nay nàng mới vừa thăng tới cấp 10, trực tiếp đi tới phó bản.

Mặc dù chỉ mới cấp 10, nhưng dựa vào chức nghiệp hi hữu cùng với thân phận Nguyên tố Pháp Sư, nàng có thể dễ dàng tìm được đội ngũ.

Phó bản mỏ Tây Hải chỉ là phó bản cấp 14, độ khó không tính là cao.

Nhất là khi chọn độ khó bình thường, muốn qua cũng không khó. Nhưng mà muốn đánh lẻ thì vẫn không dễ dàng.



Không nghĩ tới Lâm Mặc Ngữ lại có thể đánh lẻ được, hắn còn đi ngay trước mặt nàng.

Trong mắt Hạ Tuyết lóe lên vẻ không phục: “Ta sẽ không thua ngươi, cứ chờ xem.”

Rất nhanh nàng đã tìm được đội ngũ vào phó bản.

Lúc này, Lâm Mặc Ngữ đang quét ngang phó bản cấp ác mộng.

Hôm qua sau khi thăng cấp, số lượng khô lâu chiến sĩ đã đạt tới 68 chỉ.

Sau đó lại trải qua 12 giờ minh tưởng, tinh thần lực được khôi phục hoàn toàn, sau khi Lâm Mặc Ngữ tiến vào phó bản lại gọi thêm 4 chỉ khô lâu chiến sĩ.

Hiện tại hắn đã có đại quân đoàn do tròn 72 chỉ khô lâu chiến sĩ hợp thành, hiệu suất xoát phó bran cũng càng cao hơn trước kia.

Nơi khô lâu chiến sĩ đi qua, không còn một ngọn cỏ.

Lại thêm Lâm Mặc Ngữ đã rất quen thuộc phó bản này, tốc độ đánh phó bản cũng càng nhanh hơn.

Vẻn vẹn chỉ 45 phút sau, Lâm Mặc Ngữ đã gặp được lão bằng hữu.

“Đừng ngủ nữa, dậy đi.”

Yêu tinh vương bị đại đao của Lâm Mặc Ngữ đánh thức.

Chờ khi nó đứng dậy được, sinh mệnh lực đã mất đi phân nửa.

Trong miệng nó có hỏa quang lóe lên, nhưng bị Linh Hồn Hỏa Diễm công kích, khiến nó không thể phát ra kỹ năng được.

Trước sau chỉ tầm 30 giây, yêu tinh vương đã nghẹn uất ngã xuống.

【 Đánh chết yêu tinh vương, kinh nghiệm +40.000 】

【 Nhận được vũ khí cấp thanh đồng, yêu tinh vương trường cung 】

【 Nhận được tinh hạch của quái cấp thấp 】

【 Yêu tinh vương trường cung: Cấp thanh đồng, lực lượng +10, nhanh nhẹn +10, tăng 3% uy lực của kỹ năng hệ cung tiễn, sau cấp 12 có thể dùng 】

Đồ vật rơi xuống vẫn giống lúc trước, Lâm Mặc Ngữ chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thu hết vào không gian trữ vật.



Trong mắt yêu tinh vương mang theo vẻ không cam lòng cùng với buồn bực.

Ánh mắt kia cứ như kiểu nó đã quen biết Lâm Mặc Ngữ.

“Đừng buồn bực, ta chỉ tới vài lần rồi sẽ không tới nữa.”

“Dù sao ngươi cũng chỉ có nước bị gϊếŧ, bị ai gϊếŧ mà chẳng giống nhau, đúng không?”

“Hơn nữa bị ta gϊếŧ, chết nhanh một chút, cũng ít phải chịu dằn vặt hơn một chút.”

“Thật ra ta cũng không muốn gϊếŧ ngươi, nhưng hết cách rồi, ta cũng phải thăng cấp nha.”

Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói với yêu tinh vương, cũng không quan tâm yêu tinh vương có nghe hiểu hay không.

Không khác mấy so với dự tính của Lâm Mặc Ngữ, quả nhiên lần này hắn không thể thăng cấp được. Còn thiếu 20% nữa mới tới cấp 14.

Hẳn phải chờ lần sau mới có thể thăng cấp.

Lâm Mặc Ngữ rời khỏi phó bản, nhanh chóng đi xa, cũng không ở lại nơi này lâu.

Buổi chiều, có một nhóm người của Vương Triều Công Hội tới trước phó bản.

Thiếu hội trưởng không có trong đám người này, mà những người cùng tổ đội vào phó bản với hắn hôm qua cũng không có ở đây.

Lần này Vương Triều Công Hội tới đây cũng không phải để vào phó bản, bọn hắn tới để điều tra chuyện đã xảy ra hôm qua.

Triệu Cát bặt vô âm tín, ngay cả mười mấy người hắn ta dẫn theo cũng thế.

Tất cả tán nhân có mặt ở đó hôm qua cũng biến mất sạch không thấy tăm hơi, hệt như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Lần này người của Vương Triều Công Hội rất khắc chế, không làm chuyện gì quá đáng, cho dù hỏi thăm mọi người cũng rất khách sáo.

Trải qua một phen thăm hỏi, mọi người nhận được đáp án là đều không biết.

Bởi vì hôm nay mọi người mới tới đây, cho nên hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đã xảy ra hôm qua.

Người của Vương Triều Công Hội điều tra thật lâu vẫn không có kết quả gì, cuối cùng chỉ có thể rút đi.