Chương 43: Quỷ Dị

Chẳng qua hắn ta vẫn còn cơ hội. Còn mấy ngày nữa mới tới ngày khảo hạch, tối thiểu hắn ta cũng còn 4 cơ hội tiến vào phó bản nữa.

“A? Sao lại không có ai?”

“Mấy người Triệu Cát đâu?”

“Còn cả đám tán nhân kia nữa, đi đâu hết rồi?”

“Hình như chuyện không đúng lắm.”

“Triệu Cát biến mất, tất cả tán nhân cũng biến mất theo, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Đám người cùng theo Vương Tử Hạo tiến vào phó bản đều kinh hoảng.

Bọn hắn chỉ mới đạt tới cấp 17, kinh nghiệm kém xa đám người Triệu Cát.

Lúc này bọn hắn chỉ có thể lấy Vương Tử Hạo làm chỗ dựa, dù sao hắn ta cũng là thiếu hội trưởng của Vương Triều Công Hội.

Nhưng ngay cả Vương Tử Hạo cũng mê man, khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu.

Suy nghĩ một hồi lâu hắn ta mới mở miệng nói: “Bắn đạn tín hiệu, nếu Triệu Cát ở gần đây chắc chắn sẽ đáp lại.”

Một viên đạn tín hiểu bắn lên giữa không trung, sau đó nổ tung, hóa thành quang cầu to lớn. Phương viên mười dặm đều có thể thấy rõ ràng.

Nhưng mãi tới khi đạn tín hiệu tắt hoàn toàn cũng không nhận được hồi âm, nói rõ đám người Triệu Cát đã gặp phải chuyện gì.

Sau đó trực tiếp rời đi.

Triệu Cát bị gϊếŧ?

Dựa vào thực lực của đám người Triệu Cát, tuyệt đối có thể tính là tồn tại nghiền ép trong khu vực này, cho nên Vương Tử Hạo không hề nghĩ theo hướng ấy.

Cho dù có bị gϊếŧ thật cũng phải lưu lại vết tích gì đó.

Nhưng trước mắt chẳng có một thứ gì.

“Không chỉ có Triệu Cát không ở đây, những người khác cũng đã đi hết.”

“Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra ở đây, nói không chừng bọn họ đã gặp nguy hiểm.”



“Chúng ta rời đi trước, quay về xem có thể liên hệ với Triệu Cát không.”

Không khí nơi này quá quỷ dị, Vương Tử Hạo quyết định rời đi trước.

Một mình Lâm Mặc Ngữ ở trong phó bản, 64 chỉ khô lâu chiến sĩ xông thẳng về phía trước.

Đấu pháp giống hệt lúc nãy, kinh nghiệm nhanh chóng tăng lên.

Lần này hiệu suất càng cao hơn lần trước, vẻn vẹn chỉ một giờ sau, Lâm Mặc Ngữ đã đi tới tận cùng phó bản.

64 chỉ khô lâu chiến sĩ cùng xông lên, điên cuồng oanh tạc yêu tinh chi vương.

Tiếng động giống như rèn sắt vang lên liên tục.

Có kinh nghiệm trước đó, mỗi khi yêu tinh vương muốn phát động kỹ năng, hắn sẽ dùng Linh Hồn Hỏa Diễm để ngắt ngang.

Linh Hồn Hỏa Diễm gần như thuấn phát, còn nhanh hơn tốc độ yêu tinh vương thi triển kỹ năng vài phần.

Trước sau chỉ mất 30s, đường đường là đại boss phó bản cấp ác mộng lại ngã xuống đất, chết một cách nghẹn uất không gì sánh được.

【 Đánh chết yêu tinh vương, kinh nghiệm +40.000 】

【 Nhận được vũ khí cấp thanh đồng, yêu tinh vương ma pháp thư 】

【 Nhận được tinh hạch của quái cấp thấp 】

Quả nhiên, lần này không có tinh hạch của yêu tinh vương mà biến thành tinh hạch của quái cấp thấp.

Tinh hạch của yêu tinh vương, phải 100 ngày mới rơi xuống một lần, như vậy mới hiển lộ sự trân quý của nó.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, chờ khi hắn tới Hạ Kinh học phủ, hắn có thể tìm một Luyện Kim Sư giúp mình luyện yêu tinh vương tinh hạch thành yêu tinh vương giới chỉ.

Loại trang sức cấp boss này, mặc kệ là chức nghiệp gì, đẳng cấp gì, đều dùng tốt vô cùng.

Lâm Mặc Ngữ kiểm tra thuộc tính của yêu tinh vương ma pháp thư.

【 Yêu tinh vương ma pháp thư: Cấp thanh đồng, tinh thần +10, thể chất +10, tăng 3% uy lực cho kỹ năng hệ Pháp Sư, sau cấp 12 có thể sử dụng 】

Nhìn thuộc tính, mặc dù không quá thích hợp nhưng vẫn có thể sử dụng.

Cầm một cuốn sách, dường như cũng rất thú vị.



Thuộc tính tăng 3% uy lực cho kỹ năng hệ Pháp Sư, cũng có chút tác dụng với kỹ năng Linh Hồn Hỏa Diễm và Thi Thể Bạo Liệt, nhưng lại không có tác dụng với khô lâu chiến sĩ.

Quang mang thăng cấp trên người hắn còn chưa biến mất hoàn toàn.

Vào lúc gϊếŧ chết yêu tinh vương, Lâm Mặc Ngữ cũng lên tới cấp 13.

“Yêu cầu kinh nghiệm bắt đầu tăng lên.”

“Lần sau đánh phó bản sợ là không thể thăng tới cấp 14.”

“Muốn lên tới cấp 15, còn phải đánh phó bản 3 lần.”

“Dựa theo thời gian để tính, tối đa mình cũng chỉ có thể tham gia phó bản thêm 5 lần, cùng lắm cũng chỉ có thể tăng lên tới cấp 16.”

“Còn kém hơn dự tính một chút, nhưng cấp 16 hẳn cũng đủ để thi vào Hạ Kinh học phủ rồi.”

Lâm Mặc Ngữ thối lui ra khỏi phó bản. Bên ngoài yên tĩnh, yên tĩnh tới lạ thường.

“Đều đi hết rồi?”

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút, chẳng mấy chốc đã hiểu được tiền căn hậu quả.

Có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất với đám tán nhân này.

Hắn nhìn khắp xung quanh, sau đó cũng không dừng lại thêm nữa.

Hắn nhanh chóng lẩn vào bóng đêm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Nắng ấm chiếu xuống mặt đất, một ngày mới đã tới.

Cuối cùng cũng lại có đội ngũ mới đi tới trước cửa vào phó bản.

“A? Sao hôm nay không có ai?”

“Trước đây nơi này vẫn luôn náo nhiệt lắm mà?”

“Thật kỳ lạ, mọi người đi đâu hết rồi?”