Chương 42: Miểu Sát

Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía Kỵ Sĩ đang ở tít phía ngoài ngăn chặn khô lâu chiến sĩ.

Lúc này Kỵ Sĩ kia đã khổ không thể tả, hắn ta phải thừa nhận công kích của hơn 10 chỉ khô lâu chiến sĩ, thừa nhận áp lực lớn hơn cả khi đánh boss phó bản cấp ác mộng.

Mặc dù không ngừng có trị liệu thuật rơi xuống người, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy thống khổ không gì sánh được, cảm giác như mình có thể toi bất kỳ lúc nào.

Mà theo mệnh lệnh của Lâm Mặc Ngữ, đao rơi xuống người hắn lại càng nhiều lên.

Ngay sau đó, một luồng hỏa diễm đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn ta.

Xuất phát từ bản năng sinh tử, Kỵ Sĩ lập tức gia tăng phòng ngự tới cực hạn.

Trên người có ánh sáng xanh nhạt lóe lên khiến áp lực lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng Linh Hồn Hỏa Diễm lại không quan tâm tới phòng ngự của hắn ta, trực tiếp công kích linh hồn hắn ta.

Cho dù có cực hạn phòng ngự, hắn ta vẫn phải kêu rên thảm thiết.

May là phụ trợ phản ứng nhanh, từng đạo trị liệu thuật bắn lên người hắn ta.

Dưới thế công kích liên tục không ngừng của khô lâu chiến sĩ, quang mang cực hạn phòng ngự đang nhanh chóng biến mất.

Cực hạn phòng ngự vốn có thể duy trì liên tục tối thiểu 40s trở lên, kết quả lúc này chỉ kéo dài được 20s.

Ngay khoảnh khắc cực hạn phòng ngự biến mất, Lâm Mặc Ngữ mới hạ mệnh lệnh: “Dùng kỹ năng!”

Đồng thời hắn lại sử dụng Linh Hồn Hỏa Diễm.

Linh Hồn Hỏa Diễm phát huy hiệu quả, khiến Kỵ Sĩ kêu thảm thiết không ngừng.

Hơn 10 đạo Cuồng Bạo Nhất Kích đồng thời rơi xuống người Kỵ Sĩ.

Ngay cả phụ trợ cũng không kịp trị liệu, chỉ nháy mắt Kỵ Sĩ đã bị miểu sát!

Đội ngũ có chỗ hổng khiến sắc mặt Triệu Cát đại biến: “Trốn!”

Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại lắc đầu, không còn kịp nữa rồi.

Một đầu khô lâu chiến sĩ ném thi thể Kỵ Sĩ lên giữa không trung.

Thi Thể Bạo Liệt!

Theo một tiếng ầm thật lớn!



Thi thể Kỵ Sĩ bị kíp nổ.

Lăng không kíp nổ, uy lực tối đa.

Lấy Kỵ Sĩ làm trung tâm, trong phạm vi 20m, tất cả kẻ định chịu sát thương tương đương 200% sinh mệnh lực của Kỵ Sĩ.

Trong số tất cả chức nghiệp hiện tại, Kỵ Sĩ có sinh mệnh lực số một số hai.

Lấy tính mạng hắn làm sát thương cơ sở, lại tăng lên gấp đôi, uy lực lớn tới cỡ nào.

Triệu Cát chỉ nghe thấy một tiếng oành, sau đó không còn sau đó nữa.

Tất cả bị miểu sát!

Thi Thể Bạo Liệt như thiên lôi, hủy diệt tất cả.

Trên mặt đất chỉ còn lại mười mấy bộ thi thể bị nổ nát bươm.

Đội nhân mã của Vương Triều Công Hội không một ai may mắn sống sót.

Mảng lớn vật phẩm tán loạn trên đất.

Lâm Mặc Ngữ cũng không xem kỹ, trực tiếp thu hết vào không gian.

Oanh! Oanh!

Oanh!

Vô số thi thể bị ném lên giữa không trung.

Tiếng nổ mạnh vang lên không dứt.

Lâm Mặc Ngữ kíp nổ tất cả thi thể, biểu diễn nhuần nhuyễn thế nào gọi là hủy thi diệt tích chân chính.

Làm xong mọi chuyện rồi, Lâm Mặc Ngữ mới tiến vào khó bản.

Mãi đến lúc này, đám tán nhân không ngừng kháng nghị lúc nãy mới dám tới gần.

Vào lúc thi thể bạo liệt, năng lượng khủng bố kia như dao nhỏ càn quét, khiến bọn hắn cảm thấy toàn thân đau đớn.

“Thật ác, đều chết hết!”



“Một người cũng không lưu lại.”

“Đâu chỉ là không lưu lại người, ngay cả thi thể cũng không còn.”

“Đúng là hủy thi diệt tích chân chính, đúng là người hung ác không nói nhiều.”

“Lần này coi như kết thù không đội trời chung với Vương Triều Công Hội rồi.”

“Vương Triều Công Hội sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Vương Nghĩa bỗng đứng ra nói: “Các vị, dựa theo tính cách của Vương Triều Công Hội, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua dễ dàng.”

“Nếu bị bọn chúng bắt được, cho dù chúng ta có nói hay không, kết cục chỉ có một chữ chết.”

“Ta có một đề nghị, không bằng hiện tại mọi người cùng rút đi.”

“Rời khỏi thành phố Tây Hải, rời khỏi tỉnh Giang Ninh, rời khỏi phạm vi thế lực của Vương Triều Công Hội.”

“Suy cho cùng đâu phải chỉ có nơi này mới có chỗ luyện cấp, Vương Triều Công Hội cũng không phải thần, chưa chắc đã có thể tìm được chúng ta.”

Đề nghị của hắn được mọi người tiếp nhận.

Cũng giống như hắn nói, Vương Triều Công Hội không phải thế lực tốt đẹp gì.

Chỉ cần bị bọn chúng bắt, cho dù bọn họ có khai hay không, kết cục đều không khác gì mấy.

“Có duyên sẽ gặp lại!”

Có hắn kích động, mọi người rối rít chạy đi, chỉ chớp mắt cửa vào phó bản đã trống không, không một bóng người.

Hỏa quang dập tắt, lối vào phó bản mỏ Tây Hải chỉ còn một vòng xoáy màu đen đang phát ra tiếng vù vù nhỏ yếu.

Ánh trăng lại lần nữa thống trị khu vực này.

Chừng nửa giờ sau, có mấy người được truyền tống ra khỏi phó bản.

Trên mặt Vương Tử Hạo hiện lên vẻ thất vọng.

Hành trình phó bản lần này lại không thu được tinh hạch của yêu tinh vương. Phải chờ tới 12 giờ sau mới có thể vào phó bản một lần nữa.