Chương 16: Phá Vỡ Kỷ Lục

Lục Vân trở lại bên cạnh bàn, mấy vị hiệu trưởng khác đều tò mò nhìn hắn.

“Lão Lục, vừa nãy lão bị sao vậy?”

“Sao học sinh kia lại ra sớm vậy? Có phải xảy ra vấn đề gì không?”

“Đúng thế, hắn không bị thương chứ? Sao hắn lại ra ngoài một mình? Đồng đội của hắn đâu?”

Lục Vân uống liên tục ba chén trà, lại hít sâu mấy hơi rồi mới nói: “Hắn chính là Lâm Mặc Ngữ, hắn đã đả thông phó bản tân thủ, gϊếŧ sạch quái cấp 8 rồi!”

Hít!

Mấy vị hiệu trưởng hít sâu một hơi.

Cho dù là Hạ Đông Dương thường gặp sóng to gió lớn cũng lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.

Tới lúc này bọn hắn mới chú ý tới, Lâm Mặc Ngữ đã đạt tới cấp 7.

Khỏi cần phải nói gì khác, trong vòng 10 giờ tăng từ cấp 1 tới cấp 7, đây đúng là tốc độ lên cấp nghịch thiên.

Huống chi hắn còn có thể gϊếŧ sạch quái cấp 8 bên trong phó bản, điều này đã đủ để chứng minh Lâm Mặc Ngữ có năng lực thực chiến cao cỡ nào.

“Chức nghiệp ẩn quả nhiên lợi hại.” Hạ Đông Dương cảm thán.

Chỉ có một cách giải thích như thế, chức nghiệp của Lâm Mặc Ngữ cực kỳ mạnh.

“Nếu tính như vậy, cái chức nghiệp Tử Linh Pháp Sư của hắn hẳn đã vượt qua tất cả chức nghiệp hi hữu chúng ta biết hiện nay, hoàn toàn có thể sánh với chức nghiệp cấp truyền thuyết.”

“Chức nghiệp cấp truyền thuyết mạnh cỡ nào ta không biết, dù sao chúng ta cũng chưa từng thấy, thế nhưng chức nghiệp hi hữu chúng ta đều biết, cũng không có hiệu suất cao như vậy.”

“Cũng không biết sau khi đẳng cấp tăng lên rồi còn có thể cường thế như trước không.”

“Đúng thế, ví như lần này Hạ Tuyết thức tỉnh nguyên tố Pháp Sư, ban đầu cũng chỉ như vậy, không khác gì mấy so với những hệ Pháp Sư khác. Nhưng nếu có thể thu được nguyên tố tăng cường kỹ năng bị động, nó có thể sánh với chức nghiệp truyền thuyết.”

Mấy vị hiệu trưởng đều là người từng trải, kinh nghiệm phong phú.



Bọn họ biết được, có một số chức nghiệp ban đầu rất mạnh mẽ, nhưng càng tăng cấp nó càng yếu đi.

Nhưng có một số chức nghiệp, ban đầu có vẻ chẳng ra sao, nhưng càng lên cấp cao nó sẽ càng mạnh.

Hơn nữa, còn phải xem thiên phú xem kỹ năng, cùng một chức nghiệp cũng có khác biệt to lớn.

Trong mấy trăm loại chức nghiệp, tình huống gì cũng có, rất khó có thể chắc chắn được điều gì.

Lục Vân liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ đang minh tưởng cách bọn họ không xa, trong lòng lại dấy lên một chút kỳ vọng.

“Chí ít, trước mắt có thể thấy, chức nghiệp Tử Linh Pháp Sư của Lâm Mặc Ngữ rất mạnh. Mà chuyện sau này dường như không thuộc quyền quản lý của chúng ta.”

“Nói cũng đúng, nếu hắn có thể thi vào Hạ Kinh học phủ thì đó sẽ là chuyện Hạ Kinh học phủ quản.”

Hạ Đông Dương nói: “Thiển Thiển từ nhỏ đã hiếu thắng, sợ là lần này phải chịu đả kích.”

Lục Vân không nhịn được bật cười thành tiếng:

“Không chỉ lần này, ngươi thường xuyên không ở nhà nên không biết, thật ra mấy năm nay, thành tích của Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn đè ép Hạ Tuyết một bậc, Hạ Tuyết đã thành lão nhị ba năm rồi.”

“Vậy ư…” Hạ Đông Dương cười khổ, Hạ Tuyết vốn không nói cho hắn biết chuyện này.

Hắn hiểu tính cách của con gái mình, càng không nói ra, oán khí tích tụ trong lòng càng lớn.

Lâm Mặc Ngữ dựa vào minh tưởng để khôi phục tinh thần lực của mình.

Lúc này, số lượng khô lâu chiến sĩ hắn có đã đạt tới 24, thế nhưng không gian triệu hoán có tới 70 vị trí.

Số lượng khô lâu chiến sĩ mới chiếm 1/3.

Muốn lấp đầy các chỗ trống còn lại, sợ là phải tốn không ít thời gian.



Đã tới 9 giờ tối.



Cuối cùng 12h phó bản đầu tiên cũng kết thúc, các học sinh đã đi vào cũng bị truyền tống ra ngoài.

Trải qua 12h đại chiến liên tục, rất nhiều học sinh đã uể oải ra mặt.

Nhưng càng nhiều hơn vẫn là hưng phấn.

Cảm giác do thực chiến mang tới khác hẳn với cảm giác khi học tập trên sách vở.

Trên người không ít người đều nhuốm máu, tràn ngập mùi máu tươi.

Một cơn gió màu xanh lá thổi tới, có một giáo viên phóng kỹ năng, xua đi mùi máu tươi.

Các giáo viên của các trường nhanh chóng hành động. Bọn họ tập trung học sinh của mình lại, kiểm kê nhân số, xem có ai bị thương không, có ai cần trị liệu không.

Sau một hồi bận rộn, kết quả có thể tính là tốt, tất cả mọi người nguyên vẹn không sứt mẻ.

Phần lớn người đều đạt tới cấp 3, có mấy người lợi hại đã đạt tới cấp 4.

Hạ Tuyết cũng rất hưng phấn.

Trải qua một ngày chiến đấu, nàng đã đạt tới cấp 5, ngang với kỷ lục cao nhất của phó bản tân thủ.

“Lần này chắc chắn ta sẽ không thua.”

“Kỷ lục cao nhất cũng chỉ cấp 5, ta đã ngang với kỷ lục cao nhất.”

“Tên kia đâu?”

Từ sau khi ra ngoài nàng chưa nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ. Đôi mắt đẹp đảo quanh bốn phía tìm kiếm, cuối cùng tìm được Lâm Mặc Ngữ đang minh tưởng ở xa xa.

“Hắn ra từ bao giờ?”

Tiếp đó, nàng trợn tròn mắt, cả người như bị điện giật mà choáng váng đờ ra tại chỗ.

“Làm sao có thể? Sao hắn có thể đạt tới cấp 7?”