Chương 17: Phá Vỡ Kỷ Lục (2)

“Tiểu Tuyết!”

Giọng của Hạ Đông Dương kéo Hạ Tuyết hồi hồn.

“Cha, sao cha lại tới đây?” Hạ Tuyết đi tới trước mặt Hạ Đông Dương, ngoan ngoãn chào hỏi.

Lúc này, trên mặt Hạ Tuyết không còn chút cao ngạo nào.

Hạ Đông Dương nhìn con gái, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Hạ Đông Dương lái xe đến, Hạ Tuyết không cần theo xe buýt của trường học trở về.

Hạ Tuyết theo Hạ Đông Dương lên xe nhưng đôi mắt còn không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.

Nàng rất muốn nhìn thấu Lâm Mặc Ngữ, rất muốn biết gia hỏa này đã làm cách nào mà lên được tới cấp 7.

Hạ Đông Dương chú ý tới ánh mắt của con gái mình: “Có phải con đang muốn phân cao thấp với Lâm Mặc Ngữ không?”

Hạ Tuyết như quả bóng da bị xì hơi: “Đúng thế, nhưng con lại thua rồi, gia hỏa kia quá ghê tởm.”

Hạ Đông Dương cười ha hả: “Có cần cha ra tay giải quyết không…”

“Không muốn!”

Không đợi Hạ Đông Dương nói hết lời, Hạ Tuyết đã từ chối rất quả quyết.

“Chuyện của con, con tự giải quyết, con sẽ không bị bại bởi tên ngốc kia mãi đâu!”

Hạ Tuyết hừ một tiếng, trong mắt cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Hạ Đông Dương cười càng vui vẻ hơn:

“Được, vậy cha không quan tâm nữa. Nhưng cha muốn nói cho con biết, Lâm Mặc Ngữ vào phó bản hơn 10 tiếng đã đi ra rồi, hơn nữa hắn đã gϊếŧ sạch quái cấp 8 trong phó bản tân thủ rồi mới đi ra.”

Hạ Tuyết lại ngẩn ra…

Gϊếŧ sạch quái cấp 8…



Nghĩ tới bản thân mình mới vừa đi tới khu vực cấp 7, còn chưa từng thấy quái cấp 8 trông như thế nào…

Nàng vốn cảm thấy mình mới cấp 5 đã có thể đơn đấu quái cấp 7 đã lợi hại lắm rồi…

Không nghĩ tới Lâm Mặc Ngữ còn gϊếŧ sạch quái cấp 8, còn ra ngoài trước thời gian quy định 2 tiếng.

Nói vậy, nếu số lượng quái cấp 8 nhiều hơn một chút, nói không chừng gia hỏa này sẽ trực tiếp thăng lên cấp 8.

“Con với hắn có chênh lệch lớn tới vậy ư?” Cho dù Hạ Tuyết có không muốn chịu thua đến mức nào, lúc này cũng hơi ủ rũ.

Hạ Đông Dương lại nói:

“Mỗi một chức nghiệp đều có điểm đặc biệt riêng, có một số chức nghiệp khi cấp thấp rất mạnh mẽ, cũng có một số chức nghiệp về sau này mới có thể phát lực. Thắng bại nhất thời không quá quan trọng, so với hắn, con có ưu thế.”

Hạ Tuyết hiểu ý Hạ Đông Dương.

Ưu thế của nàng chính là gia thế, nhiều tiền, cũng nhiều tài nguyên.

Cho dù là đạo cụ hay là trang bị, kỹ năng, đều không thiếu.

Mà người không tiền không thế như Lâm Mặc Ngữ, tới sau này sẽ thiếu tiền thiếu trang bị thiếu kỹ năng thiếu đạo cụ…

“Nói chung là con sẽ không chịu thua. Cho dù tạm thời bị hắn vượt mặt, ngày sau con cũng sẽ vượt lên trước hắn.”

Hạ Tuyết chỉ chán chường hai phút, lại dấy lên ý chí chiến đấu.

Hạ Đông Dương rất hài lòng, đây mới đúng là con gái mình!

Trên xe buýt của trường học, Cao Dương cố ý ngồi chung một chỗ với Lâm Mặc Ngữ:

“Ta đã cấp 3, lợi hại không? Dẫn theo mấy cô em cùng đánh quái vui vẻ vô cùng, thú vị hơn đơn xoát như ngươi nhiều.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn tên ngu ngốc này, rốt cuộc hắn không vui chỗ nào vậy?

“ĐM! Ban nãy không chú ý tới, không ngờ ngươi đã cấp 7 rồi! Ngươi luyện kiểu gì vậy?”

“Ngươi đã gϊếŧ sạch quái trong phó bản ư?”

“Ta liều sống liều chết cũng chỉ mới lên tới cấp 4, sao ngươi tới cấp 7 rồi? Ngươi là thần tiên sao?”



Giọng của Cao Dương quá lớn, tất cả học sinh trên xe buýt đều nghe thấy.

Lúc này mọi người mới chú ý tới, Lâm Mặc Ngữ đã đạt tới cấp 7 thật.

Vào lúc tất cả mọi người chỉ mới đạt tới cấp 3, cấp 4 đã có thể tính là rất trâu bò, vậy mà Lâm Mặc Ngữ lại đạt tới cấp 7.

Thoáng cái xe buýt đã ầm ĩ hẳn lên.

Tuy rất nhiều người còn sợ hãi Lâm Mặc Ngữ, sợ hắn triệu hoán khô lâu chiến sĩ ra, nhưng ai cũng mong muốn được tiếp cận cường giả.

Có người muốn nói chuyện với Lâm Mặc Ngữ, tăng tình cảm bạn bè, nhưng Lâm Mặc Ngữ chỉ trầm mặc không nói lời nào, lại thêm khô lâu chiến sĩ quá khủng bố, khiến bọn họ hơi do dự.

“Yên lặng!”

Lục Vân quát nhẹ một tiếng, xe buýt vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.

Cao Dương xoa đầu: “Vừa nãy kích động quá mức, lão đại, lão đại dắt em đi luyện cấp đi được không?”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Có cơ hội, có thể.”

Cao Dương lập tức mừng rỡ: “Cứ quyết định như vậy đi.”



Sáng sớm hôm sau, Cao Dương đứng ở cổng trường học nhưng không tài nào tìm thấy bóng dáng Lâm Mặc Ngữ.

“Thầy Lục, sao Lâm Mặc Ngữ không tới?”

Lục Vân nói: “Hắn tới vùng ngoại ô thành phố Tây Hải rồi.”

A?

Lúc này Cao Dương mới ý thức được, mình bị Lâm Mặc Ngữ lừa rồi, khó trách hôm qua hắn lại đồng ý thống khoái như vậy.

Cao Dương không nhịn được hét thảm một tiếng: “Lâm Mặc Ngữ, ngươi hại ta!”

“Ta vốn tâm hướng minh nguyệt, ngại nỗi minh nguyệt chiếu mương máng, ta và ngươi thế bất lưỡng lập, ta muốn quyết đấu với ngươi!”