Chương 15: Gϊếŧ Sạch Rồi Nên Đi Ra

Nhưng cũng phải cân nhắc tới vấn đề tìm quái.

Nếu phải lãng phí nhiều thời gian vào việc tìm quái, như vậy tìm quái cấp thấp sẽ không có lợi.

Nhìn về phía rừng cây trước mặt, vô số đại thụ rậm rạp chằng chịt, trong đó phần lớn đại thụ là Trường Tiên Thụ cấp 8.

Chỉ cần tỉ mỉ một chút vẫn có thể phân biệt đâu là Trường Tiên Thụ, đâu là cây cối bình thường.

Ở chỗ này không cần tìm quái.

Chỉ dùng mắt thường để nhìn đã thấy mấy trăm con quái.

Cứ vậy, hiệu suất cũng được tăng lên trên diện rộng.

Đây đúng là bảo địa luyện cấp được thiết lập cho hắn.

Lúc này, cho dù là Lâm Mặc Ngữ cũng không nhịn được kích động.

Ý niệm khẽ động, đám khô lâu chiến sĩ lập tức tách ra, phân nhau đánh về phía các nơi trong rừng rậm.

Đao trong tay chúng không ngừng rơi xuống Trường Tiên Thụ.

Bốn đao một cây, vô cùng dứt khoát.

Kinh nghiệm lại bắt đầu tăng vọt.

Người khác sau khi đạt tới cấp 5, tốc độ lên cấp giảm trên phạm vi lớn, mà Lâm Mặc Ngữ lại càng lúc càng nhanh.

Vốn hắn tính cần hơn 1 giờ mới có thể thăng một cấp, kết quả vỏn vẹn chỉ 50 phút đồng hồ sau, Lâm Mặc Ngữ đã tăng lên tới cấp 6.



Bên ngoài phó bản, trời dần dần tối xuống.

Đã 7 giờ tối rồi.

Lục Vân với mấy vị hiệu trưởng và Hạ Đông Dương vẫn chưa rời đi.

Bọn họ ngồi uống trà nguyên ngày, tới giờ ăn cũng có người bưng tới.

Mỗi năm mấy vị hiệu trưởng đều làm thế này, vào ngày đầu tiên đưa các học sinh vào phó bản tân thủ, bọn họ sẽ ở ngoài trông chừng.

Tuy rất hiếm khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn không có chuyện ngoài ý muốn.



Vì là thực chiến cho nên không thể tránh được bị thương, nhưng cũng từng có trường hợp có học sinh chết trong phó bản tân thủ.

Hạ Đông Dương cũng không đi, Hạ Tuyết đang ở trong phó bản, hắn là cha, đương nhiên cũng rất lo lắng.

Hắn đã bỏ lỡ nghi thức chuyển chức của con gái, không muốn bỏ qua lần đầu con gái tham gia phó bản.

Đột nhiên chỗ lối vào phó bản phát ra quang mang xán lạn. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng lối vào phó bản.

“Có người đi ra.”

“Còn chưa hết giờ, chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn?”

Phó bản có hai cửa ra vào, một là ở chỗ sâu nhất trong phó bản, phải đi qua rừng rậm có quái cấp 8 bảo vệ mới có thể nhìn thấy.

Một cửa khác thì là ở lối vào phó bản, từ đó cũng có thể rời khỏi phó bản.

Lâm Mặc Ngữ bước ra từ trong quầng sáng.

Lục Vân bước nhanh tới: “Mặc Ngữ, sao ngươi lại ra?”

Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ: “Gϊếŧ hết rồi, nên đi ra.”

Gϊếŧ hết rồi, nên đi ra.

Trong lúc nhất thời, Lục Vân chẳng hiểu những lời này có ý gì.

Lâm Mặc Ngữ nói quá thản nhiên, thậm chí trên mặt còn không có chút biểu cảm gì.

Một giây sau, Lục Vân thấy được đẳng cấp của Lâm Mặc Ngữ:

【 Lâm Mặc Ngữ, Tử Linh Pháp Sư, cấp 7 】

Lục Vân choáng váng, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

“Ngươi… Cấp 7?”

Trong giọng nói cũng đầy khó tin, thậm chí Lục Vân còn nghĩ mình đã nhìn lầm rồi.

Khϊếp sợ chiếm cứ đại não, trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.



Kỷ lục cao nhất trước đây cũng chỉ mới cấp 5, mà hiện tại Lâm Mặc Ngữ lại trực tiếp lấy cấp 7 gϊếŧ ra khỏi phó bản.

Vẻn vẹn chỉ 10 giờ…

“Quái bên trong không đủ nhiều, nếu không hẳn đã tới cấp 8 rồi.”

“Thầy Lục, em muốn xin tới ngoại ô thành phố Tây Hải.”

Lâm Mặc Ngữ bày ra vẻ đương nhiên, đồng thời còn đề xuất xin ra khỏi thành.

Không ai có thể nghĩ tới, sẽ có một ngày quái trong phó bản lại bị gϊếŧ sạch.

Lại lần nữa tiến vào phó bản, quái bên trong cũng sẽ được thiết lập lại một lần nữa.

Từ xưa tới nay, chưa từng có người nào có thể gϊếŧ sạch tất cả quái trong phó bản trong vòng 12 giờ.

Dù sao đây cũng là phó bản tân thủ, người vào trong đó đều là tân thủ.

Là chức nghiệp giả tân thủ thiếu kỹ năng, chiến lực yếu, không có kinh nghiệm!

Nhất là quái cấp 8 ở nơi sâu nhất trong phó bản, cường độ của chúng nó không thấp chút nào.

Thật sự có thể sánh với quái dã ngoại.

Hết lần này tới lần khác, Lâm Mặc Ngữ lại làm được, hơn nữa hắn còn chỉ dùng không tới 10 giờ.

Hoàn toàn phá vỡ quy luật bình thường, cũng phá vỡ kỷ lục.

Lục Vân suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn có nghĩ thế nào cũng không rõ, thậm chí còn khϊếp sợ tới choáng váng cả người.

“Thầy Lục?”

Thấy Lục Vân không có phản ứng, Lâm Mặc Ngữ lại gọi một tiếng nữa, còn vươn tay ra quơ quơ trước mặt hắn.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Lục Vân cũng sực tỉnh lại, luôn miệng đồng ý:

“Được được được, ta đồng ý, ta đi làm chứng minh cho ngươi ra khỏi thành ngay!”

“Ngươi nghỉ ngơi một lát, chờ khi tất cả học sinh đi ra, ta sẽ cho các ngươi trở về.”

Lâm Mặc Ngữ đã dùng hành động thực tế để chứng minh được sự cường đại của hắn, cũng nhận được chứng minh ra khỏi thành.

Cứ vậy, kế hoạch của hắn cũng được tiến hành một cách thuận lợi.