Chương 74: Vây xem anh trai não tàn yêu đương tìm đường chết (21)

Mãi tới khi Hạng Tranh mang theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, nhìn căn phòng nát bét, anh vọt vào phòng bếp cầm lấy một dao phay chạy ra, giơ dao phay chém loạn xạ về phía mấy tên côn đồ. Mấy tên này nhìn thấy Hạng Tranh liều mạng như vậy cũng là bị dọa sợ. Đặc biệt là khi nhìn tới Cố Kinh Khuê đang nằm trên mặt đất không có động tĩnh gì, bọn chúng hiểu rõ sự việc đã đi quá xa, bỏ chạy cả lũ.

“Hạng Tranh, cậu không sao chứ?” Lam Nhã Chân khóc như hoa lê dính mưa, chạy tới trước mặt Hạng Tranh. Thiếu niên Hạng Tranh dáng người cao gầy, tóc để dài, sắc mặt âm trầm.

“Không sao.” Đối mặt với Lam Nhã Chân nhiệt tình, anh có vẻ khá lạnh nhạt, “Cậu tới làm cái gì?”

“Cậu không đến trường học tớ không yên tâm nên qua đây xem thử.” Nói tới đây, Lam Nhã Chân đột nhiên nhớ tới Cố Kinh Khuê, quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Kinh Khuê còn nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, nước mắt cô ta không khống chế được chảy dài. Cô chạy chậm tới rồi ngồi xổm xuống, “Cố ca, anh ổn không……”.

Thiên Nhạn nhận được điện thoại cũng là lúc vừa kết thúc một cuộc họp.

Lam Nhã Chân ở bên kia điện thoại khóc sướt mướt, một phút rồi vẫn chưa nói tới trọng điểm, cô liền nâng cao âm điệu lên chút: “Câm miệng! Khóc cái gì, anh tôi đâu?”

“Ở bệnh viện, Thiên Nhạn tớ……”

“Bệnh viện nào?” Cô quả thật chưa thấy qua người nào vừa dài vòng lan man lại không nói được ý chính như Lam Nhã Chân luôn.

Lam Nhã Chân bị quát tới có chút sợ hãi, nhỏ giọng đem bệnh viện tên nói ra.

Thiên Nhạn nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Cố Kinh Khuê vẫn đang trong tình trạng hôn mê, trên người hắn vết thương lớn bé có đủ cả, thương nặng nhất chính là đùi phải. Sau khi kiểm tra, chân Cố Kinh Khuê bị thương nghiêm trọng, dù có kịp thời phẫu thuật thì khả năng lớn sau này cũng biến thành một tên què.

Nghe thấy tin này, Lam Nhã Chân lại bắt đầu khóc lóc, không ngừng tự trách.

“Cô có thể cút đi không?” Thiên Nhạn nói làm Lam Nhã Chân quên cả khóc, Hạng Tranh đứng cạnh thì mắt đầy lửa giận.

“Cậu cũng đi ra ngoài, trừng cái gì?”

Thiên Nhạn không chút khách khí với Hạng Tranh, Hạng Tranh thật sự là không nhịn được, xông tới vung nắm đấm với Thiên Nhạn. Hắn muốn hù dọa thiên kim tiểu thư này một chút, xem cô ta có sợ tới mức sắc mặt trắng bệch khóc thút thít hay không.

Không nghĩ tới Thiên Nhạn nghênh diện một cước đá vào đùi Hạng Tranh, khiến hắn đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, không tự chủ được té ngã trên mặt đất.

“Đi ra ngoài!”

“Thiên Nhạn……” Lam Nhã Chân không tin nổi, đang muốn nói gì đó, Thiên Nhạn lại một cái liếc mắt cũng không cho cô.

Thiên Nhạn cảm thấy thực thất sách, phải tuyển bảo tiêu sớm một chút mới được, tốt xấu gì cũng có thể giúp cô làm một chút việc vặt. (Mine: Ví dụ như ném 2 thành phần gây ngứa mắt kia ra ngoài nhỉ hehe)

“Bác sĩ, các người phẫu thuật nắm chắc bao nhiêu phần trăm là có thể giúp anh trai tôi khôi phục như trước?” Thiên Nhạn hỏi.

Mấy cái bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ không ai có thể đảm bảo sau khi phẫu thuật có thể làm Cố Kinh Khuê thoạt nhìn cùng trước đây giống nhau.

Bên trong cốt truyện nguyên bản, Lam Nhã Chân cảm thấy có thể cứu sống Cố Kinh Khuê là tốt rồi. Lúc biết Cố Kinh Khuê sẽ què chân, cô ta còn thề sẽ cả đời chăm sóc hắn nữa mà.

“Tôi biết một vị bác sĩ bên khoa chỉnh hình, anh ấy tên Lâm Thượng Hoài. Các vị chắc là cũng biết đến. Nếu anh ta tới làm ca phẫu thuật này thì tỷ lệ khôi phục là bao nhiêu?” Thiên Nhạn hỏi.

Mấy cái bác sĩ sau khi nghe được cũng có chút kinh ngạc, trên mặt lộ ra sùng bái: “Có lẽ có thể thử chút, bác sĩ Lâm thực sự rất ưu tú.”

“Được, tôi sẽ đi xử lý thủ tục chuyển viện cho anh trai luôn.”

Đương nhiên những việc này là giao cho trợ lý đi làm. Thiên Nhạn lấy ra chiếc điện thoại di động, kiểm tra xem thử Lâm Thượng Hoài có chấp nhận lời mời kết bạn hay chưa, vẫn chưa. Đối phương là bác sĩ khoa chỉnh hình, chắc chắn phi thường bận rộn.

Cô quyết định gửi tin nhắn cho Khổng Ngọc, đối phương một chút liền phản hồi.

Sau khi biết anh trai của Thiên Nhạn bị đánh gãy chân, tình huống rất nghiêm trọng cần phải chuyển đến bệnh viện của Lâm Thượng Hoài, Khổng Ngọc ngựa không dừng vó chạy ngay tới.

“Tiểu sư phụ, em yên tâm, anh họ của anh mà ra tay thì anh trai em sau này tuyệt đối có thể tung tăng nhảy nhót không lưu lại chút di chứng nào luôn”.

—- ——-

Mine: Các bạn độc giả có gì góp ý cứ để lại bình luận nhé. Ấn theo dõi mình để nhận thông báo chap mới nhất nha. Iu iu.