Chương 73: Vây xem anh trai não tàn yêu đương tìm đường chết (20)

“Hôm nay anh đưa Nhạn Nhạn tới trường học, em ấy ngồi xe về công ty rồi, nên anh bắt xe lại đây.” Nói tới đây trong lòng Cố Kinh Khuê cũng thực bất đắc dĩ, Nhạn Nhạn vẫn còn giận dỗi.

Bất quá không có cách nào, anh không thể không tới đây được.

Lam Nhã Chân chỉ đường, kêu tài xế mau chóng tới nhà Hạng Tranh. Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở một khu chung cư cũ nát. Hạng Tranh ở lầu sáu, không có thang máy, hai người chỉ có thể lên tới đó qua cái cầu thang chật hẹp đen tối kia.

Cố Kinh Khuê vẫn là lần đầu tiên đi tới nơi như này, Lam Nhã Chân thoạt nhìn rất quen thuộc, phỏng chừng là thường xuyên tới. Điều này khiến trong lòng anh có chút không thoải mái. Nhưng đây là cô gái anh thích, anh cũng chẳng thể trách cứ cô cái gì. Cô ấy trước nay đều chưa từng thể hiện chút gì là thích anh, mọi thứ anh làm đều là tự nguyện.

Còn chưa đến lầu sáu, hai người liền nghe được âm thanh truyền đến từ phía trên. Lam Nhã Chân sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy lên, Cố Kinh Khuê chạy nhanh theo sau.

Cửa nhà Hạng Tranh mở to, tiếng đập phá và quăng ngã đồ vật từ bên trong truyền đến. Có lẽ do Cố Kinh Khuê đang ở đây, lá gan của Lam Nhã Chân cũng to hơn, không suy nghĩ đã vọt vào, Cố Kinh Khuê cũng chưa kịp giữ cô ta lại.

Đồ đạc trong phòng đều đã bị đập nát, một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuối đang ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt có chút già nua đều là biểu cảm nôn nóng cùng bất đắc dĩ. Đây là mẹ của Hạng Tranh, Trần Vân.

Bởi vì người này chân cẳng bất tiện, liền tính có tức giận thì cũng chỉ có thể nhìn mấy tên côn đồ kia ném đồ loạn xạ. Nhìn đôi môi đang run rẩy cũng đủ biết cô bị chúng làm cho tức điên lên rồi.

“Dì Trần, dì có sao không?” Lam Nhã Chân sốt ruột mà chạy tới, hơn nữa còn hét to với mấy tên côn đồ, “Các anh là ai, sao lại vào nhà của người khác đập phá đồ đạc lung tung vậy hả? Các anh xâm nhập nhà dân như vậy là phạm pháp có biết không hả?”

“Nhã Chân, sao con lại tới đây?” Trần Vân giữ chặt tay Lam Nhã Chân, “Dì không biết những người tại sao lại xông vào trong nhà rồi đập phá đồ đạc lung tung, Tiểu Tranh lại không ở nhà, bọn họ nói Tiểu Tranh thiếu bọn họ tiền. Đồ đạc trong nhà cũng không đáng giá tiền, chỉ có thể đập.”

“Hạng Tranh không có tới trường, dì có biết cậu ấy ở đâu không?”

Trần Vân đôi mắt lóe lóe, lắc đầu: “Không biết.”

Cô cảm thấy Lam Nhã Chân có chút ngốc, không nhìn thấy những người này đang tìm Tiểu Tranh phiền toái sao? Lúc này sao có thể nói ra chỗ của Tiểu Tranh được. Nghe được Tiểu Tranh không tới trường học, cô ngược lại thở phào một hơi.

Lam Nhã Chân không phát hiện ra, hô to với mấy tên lưu manh đó: “Tôi cảnh cáo các anh mau chóng rời khỏi đây, nếu không tôi liền báo nguy.”

“Em gái, mày là cái gì của Hạng Tranh? Tới nơi này xen vào việc của người khác. À tao biết rồi, mày là bạn gái của Hạng Tranh, nếu không phải bạn gái nó thì sao có thể khẩn trương cho nó như vậy?”

“Các anh em, bạn gái Hạng Tranh xuất hiện. Đối với một người tàn phế là gì cũng không ổn lắm, đem bạn gái Hạng Tranh về tuyệt đối có thể làm thằng nhãi ranh kia ngoan ngoãn trả tiền.”

Mấy tên lưu manh không ném đồ nữa, đi về phía Lam Nhã Chân, cười dữ tợn. Lam Nhã Chân sợ tới mức tái nhợt mặt, theo bản năng hô: “Cố đại ca.”

Cố Kinh Khuê không thể để yên cho Lam Nhã Chân bị khi dễ, lập tức ngăn trước mặt lưu manh, sắc mặt âm trầm nói: “Thức thời thì chạy nhanh đi, em ấy không phải người chúng mày có thể động vào.”

“Thằng ranh này, mau cút sang một bên.”

Cố Kinh Khuê đương nhiên không làm theo. Anh ta không những không làm theo, anh ta còn động thủ.

Lam Nhã Chân không nghĩ tới Cố Kinh Khuê sẽ đánh nhau với bọn lưu manh, càng không nghĩ tới chính là, trừ bỏ cú đấm đầu tiên trúng người tên lưu manh kia, còn lại đều là hắn ta bị đánh. Đám côn đồ cầm lên bàn ghế và những đồ vật còn có thể di chuyển được, tiếp xúc thân mật với Cố Kinh Khuê.

“Đánh mạnh lên, đánh tàn phế thằng chó này cho tao. Đánh gãy chân hắn, dám rảnh rỗi quản việc của anh mày hả.”

Lam Nhã Chân sợ hãi, vừa nghĩ đi tìm người giúp đỡ đã bị một tên lưu manh dọa sợ tới mức không dám động. Bên tai truyền đến tiếng kêu rên thất thanh của Cố Kinh Khuê, cô không nhịn được mà khóc nức nở.