Chương 72: Vây xem anh trai não tàn yêu đương tìm đường chết (19)

Cố Kinh Khuê thở dài một hơi, nghĩ đến Nhạn Nhạn đã một tháng không cãi nhau với hắn, xem ra công việc bận rộn cũng có tác dụng.

Lúc hắn muốn phân phó tài xế Trần lái đến trường cấp 3, Thiên Nhạn lên tiếng: "Tài xế Trần, tìm chỗ dừng lại, để anh ấy xuống xe".

Thiên Nhạn lạnh lùng vô tình: "Anh tự mình đón xe, công ty bên này còn nhiều việc cần xử lý gấp, không rảnh đưa anh đi"

Lời muốn nói Cố Kinh Khuê toàn bộ bị ngăn ở trong miệng, tài xế Trần mau chóng dừng xe lại. Thiên Nhạn mở cửa xe, đem hắn đẩy xuống

Cố Kinh Khuê nhìn xe nghênh ngang rời đi, cảm giác bị bỏ rơi. Nghĩ đến Lam Nhã Chân đang rất cần hắn bên kia, vội vàng đón xe.

Nếu như ở nhà, hắn liền tự mình lái xe đi. Lần sau ra ngoài phải tự lái xe mới được, để Nhạn Nhạn ngồi xe tài xế đưa đón, vậy thì hắn đi nơi nào cũng thuận tiện hơn.

Trên xe Thiên Nhạn đột nhiên nhớ tới một việc, vừa rồi quên hỏi Cố Kinh Khuê Lam Nhã Chân tìm hắn làm gì. Kết hợp trong trí nhớ, cô phát hiện thời điểm Cố Kinh Khuê gãy chân chính là hôm nay.

Thiếu nữ canh giữ bên cạnh giếng có chút nóng nảy cùng hệ thống trò chuyện, hy vọng nó có thể nhắc nhở Thiên Nhạn.

[ký chủ đại nhân, Cố Kinh Khuê què chân cũng vì hôm nay đi tìm Lam Nhã Chân, nguyên chủ đang rất gấp]

[Nói với nàng ta yên tâm, cho dù Cố Kinh Khuê què chân, ta cũng có thể trị tốt cho hắn]

Cô muốn kết bạn với bác sĩ chỉnh hình, chẳng qua là muốn che giấu tai mắt người ngoài, y thuật của cô ở thế giới này không có xuất xứ. Cố Kinh Khuê bị thương, Tuân thị y thuật nhất định có thể chữa khỏi.

Hệ thống 666 biết rõ chuyện này, nghiêm túc nhìn thiếu nữ giải thích:

[Ngươi yên tâm đi, ký chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không thất hứa, người nói sẽ để anh trai ngươi khỏe mạnh qua một đời, khẳng định sẽ làm được. Quá trình ở giữa như thế nào, không quan trọng]

Thiếu nữ ngồi cạnh giếng, có chút hoài nghi nhân sinh: [Ta có thể hủy bỏ nguyện vọng này không?]

[Không thể nha]

[Vậy anh trai ta có chuyện gì, hệ thống đại nhân nhớ nói cho ta]

[Được]

---

Thiên Nhạn trở lại công ty làm việc, bên kia Cố Kinh Khuê đón xe đến trường học của Lam Nhã Chân, hiện lớp 12 đã khai giảng.

Lam Nhã Chân lo lắng chờ ở cổng trường, nhìn thấy Cố Kinh Khuê xuống xe, nhanh chóng chạy tới, sốt ruột hô: "Anh Cố, anh bận rộn như vậy có thể giúp em sao?"

"Nhã Chân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Buổi sáng hôm nay em chưa thấy Hạng Tranh đến trường, em rất lo lắng, muốn đến nhà cậu ấy xem thử, bên kia rất vắng vẻ, em đi một mình có chút sợ hãi" Lam Nhã Chân đứng bên người Cố Kinh Khuê, mặt mũi ngượng ngùng, "Em không biết tìm ai, tìm trong danh bạ một hồi hình như chỉ có anh giúp được em"

"Anh Cố, em có phải làm phiền anh quá không?" Lam Nhã Chân thấp thỏm, loáng thoáng tiếng nói còn mang theo âm thanh nức nở, nghe làm người ta bất lực "Em thật không biết làm sao bây giờ, chỉ nghĩ muốn tìm anh đầu tiên"

Đối mặt với sự ỷ lại vào mình của Lam Nhã Chân, Cố Kinh Khuê căn bản không còn suy nghĩ được gì. Dù cho cô ta có muốn hắn hỗ trợ tìm tên tiểu tử chán ghét kia. Không biết tên kia có gì tốt, có thể để Nhã Chân nhớ thương

"Không phiền phức, anh đưa em đến nhà cậu ta tìm"

"Cám ơn, anh Cố, thật rất cám ơn anh" Lam Nhã Chân liếc nhìn sau lưng Cố Kinh Khuê, chần chờ hỏi: "Anh Cố không có lái xe tới sao?"