Chương 32

Chương 32

–o0o–

Tính ra thì đây là lần thứ hai ta cùng Vũ Duệ Vương gia đăng sơn, lần trước là ở Bắc Cảnh vì xem trận mà đi, còn lần này là vì hà đỉnh. Lần theo đường đi trong trí nhớ, ta tìm đến được cánh đồng hà đỉnh lần trước. Thu vào tầm mắt ta là một cảnh tượng khiến lòng phải chùng xuống, khắp nơi những tuyết là tuyết thì làm sao còn có thể thấy được hà đỉnh chứ. Ta ngồi xổm xuống xem xét bên dưới lớp tuyết dày, thấy có không ít hà đỉnh đã héo tàn. May mắn làm sao chỉ có một phần, đại bộ phận đều còn sống.

"Hàn Tiêu! Đây là hà đỉnh sao?" – từ xa truyền đến thanh âm của Vũ Duệ Vương gia.

Ta nhìn sang thấy Vũ Duệ Vương gia đang đứng cạnh một khối cự thạch. Ta đứng lên đi đến chỗ ấy, mừng rỡ phát hiện nơi này cũng có hà đỉnh, mà lại còn chưa tàn. Ta vội ngồi xuống, cẩn thận ngắt từng bông cho vào túi thuốc mang theo.

"Hà đỉnh này dường như là một dược liệu trị thương rất tốt, ta đã từng nghe nói đến nó nhưng chưa từng thấy qua. Nếu dược liệu này đã trân quý đến thế thì vì sao lại không ươm hạt mang về tự mình gieo trồng? – Vũ Duệ Vương gia hỏi.

Ta thản nhiên cười đáp – "Hà đỉnh ưa khí hậu hàn lạnh, hơn nữa việc gieo trồng cũng không dễ dàng gì. Nhị sư phụ từng nghĩ đến việc này nhưng đều thất bại, nguyên nhân là do nhiệt độ không khí. Nhưng theo lời Vương gia thì hà đỉnh là tiên dược trị thương nên nó mới càng trân quý."

"Thì ra là thế. Nơi này hà đỉnh sinh trưởng nhiều vậy thì xem ra khí hậu Nguyệt Ca rất thích hợp với nó. Có điều cũng vì khí hậu quá lạnh lẽo khắc nghiệt mà dân chúng nơi này lầm than không ít." – Vũ Duệ Vương gia gật đầu nói.

"Đúng là như vậy! Tại hạ biết Nhị sư phụ hàng năm đều bôn ba khắp nơi để tìm kiếm các loại dược liệu, trong đó còn có cả hà đỉnh, chỉ là không biết người đã từng đến Nguyệt Ca chưa." – ta đứng lên nói.

"Đã xong rồi à?" – Vũ Duệ Vương gia nhướng mày hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta có thể đi rồi." – ta gật đầu.

Ta theo sau Vũ Duệ Vương gia đi về phía trước, đột ngột nghe hắn hỏi – "Hàn Tiêu, lần trước lúc tuyết lở ngươi đã lánh nạn ở đâu? Chỗ này ta cũng tìm qua nhưng chẳng hề thấy bóng dáng ngươi, sau đó ngươi lại đột ngột xuất hiện."

Trong lòng ta nhớ đến Trà Chúc bảo Vũ Duệ Vương gia cả đêm hôm ấy lên núi tìm ta, nhất thời cảm động, rồi lại nghĩ đến kẻ cứu ta lúc tuyết lở, nhớ đến hành vi động tay động chân của y với mình thì biểu tình trên mặt không được tốt lắm.

"Sao thế? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi đến thế? Có gì không thoải mái à?" – Vũ Duệ Vương gia quay đầu, thấy biểu tình của ta liền đưa tay sờ trán, sờ mặt ta rồi tiếp tục hỏi han – "Có hơi lạnh, ngươi lạnh sao?"

Ta lui lại một bước lắc đầu nói – "Không lạnh! Xiêm y này rất ấm áp, tại hạ không sao cả." – ta dừng một lát rồi nói tiếp – "Lúc tuyết lở tại hạ lánh nạn trong một sơn động nên không gặp nguy hiểm gì."

"Vậy à? Ra là thế! Ngươi không việc gì là tốt rồi." – Vũ Duệ Vương gia nhìn ta một lúc rồi mới lên tiếng, kéo tay ta đi về phía trước.

Bởi vì đã rút được kinh nghiệm nên lần này ta không giãy giụa hay kháng nghị gì, bởi cho dù có làm thì hắn cũng sẽ không buông tay, vậy nên ta cũng lười nhác chẳng thèm làm.

–––

"Công tử, xiêm y này trông lạ quá, có phải tiểu nhân cầm nhầm của ai khác rồi chăng?" – Trà Chúc hoang mang nhìn xiêm y trên tay mình tự hỏi.

Ta nghiêng đầu nhìn xiêm y ấy rồi đón lấy từ tay Trà Chúc, trầm ngâm một lát tặc lưỡi nói – "Trước mắt cứ tạm giữ lấy đi. Đây là y phục người ta cho ta mượn, về sau có cơ hội sẽ vật hoàn cố chủ."

Trà Chúc xem chừng vẫn còn ngơ ngác nhưng vẫn nhận lấy xiêm y ta đưa cho, gói ghém vào cùng một chỗ với y phục của nó.

Ngoài cửa chợt có tiếng động, Trà Chúc hét to báo hiệu rồi chạy ra mở cửa. Ta nhìn ra thấy Thượng Quan Vũ đang tươi cười đứng bên ngoài chắp tay nói – "Hàn công tử!"

Ta vội đi đến – "Thượng Quan quân sư có việc gì sao?"

"Ngày mai Hàn công tử phải khởi hành rời đi nên tại hạ thương lượng cùng Trác Ngọc, thấy chẳng có vật gì tốt biếu tặng công tử, chi bằng thỉnh công tử uống vài chén rượu nhạt để biểu đạt tâm ý. Chẳng hay Hàn công tử có thể nhín chút thời gian không?"

Ta sửng sốt khẽ cười, đáp – "Đã là Thượng Quan quân sư và Đặng Á tướng có lời mời thì Hàn Tiêu sao lại không có thời gian chứ."

"Nếu vậy thì Hàn công tử, thỉnh!" – Thượng Quan Vũ khoát tay làm động tác mời.

Ta chắp tay thủ lễ với hắn – "Thượng Quan quân sư, thỉnh!"

Ta theo Thượng Quan Vũ rời khỏi khách điếm, tự thấy có chút kỳ quái liền hỏi – "Thượng Quan quân sư, chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Chậc, Hàn công tử đến Nguyệt Ca lâu ngày vậy mà có bao nhiêu nơi vẫn chưa thăm thú qua thì thật đáng tiếc. Cho nên tại hạ cùng Trác Ngọc quyết định mời công tử đến Tụ An Cư một chuyến, coi như để công tử thấy được Nguyệt Ca đệ nhất tửu lâu có bộ dạng ra làm sao."

Ta nghe xong mỉm cười gật đầu, trong miệng nói hai tiếng cảm tạ rồi theo Thượng Quan Vũ đi, dọc đường nghe hắn chỉ trỏ nơi này nơi kia. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thượng Quan Vũ ta cũng vui vẻ lây. Thượng Quan Vũ này cũng tính như là một người không đơn giản. Bất cứ lúc nào cũng thấy hắn cười, nhưng lại không biết nụ cười của hắn là thật tâm, hay chỉ là một cái mặt nạ trưng ra cho người ta xem.

Chúng ta bước vào Tụ An Cư, Thượng Quan Vũ rành rẽ dẫn đường cho ta lên lầu hai. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã có vài vị tướng lĩnh ngồi chờ sẵn bên trong. Nhác thấy bọn ta tiến vào thì Đặng Trác Ngọc đã ai oán kêu lên – "Thượng Quan ngươi sao lề mề đến thế, để ngươi đi mời Hàn công tử, ngươi mất tăm đến cả nửa ngày mới dẫn được người quay lại, hại chúng ta đợi đến mỏi mòn."

Ta thật tình không nghĩ sẽ gặp phải nhiều người như thế nên nghe xong lời này vội cúi mình giải thích với mọi người – "Việc này không thể trách Thượng Quan quân sư, đều là do Hàn Tiêu tham luyến cảnh vật bên đường nên mới trễ nãi."

Đặng Trác Ngọc luống cuống tay chân vội đến nâng ta dậy, xấu hổ gãi đầu ấp úng – "Này, ta không có ý gì đâu, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, Hàn công tử xin chớ để bụng."

"Đúng đúng, Đặng Á tướng cũng chỉ thuận miệng thôi, Hàn công tử đừng để tâm làm gì."

Thượng Quan Vũ một bên cười nói – "Hàn công tử bỏ qua cho. Đặng Trác Ngọc chính là người mồm miệng mau lẹ thế thôi chứ tuyệt không có ác ý gì. Bất quá hắn cũng chỉ ca cẩm vài ba câu, Hàn công tử cứ vờ như không nghe, đừng để ý đến hắn là ổn."

Đặng Trác Ngọc trừng mắt liếc Thượng Quan Vũ một cái, Thượng Quan kia cũng chẳng thèm để vào mắt, chỉ lo mời ta an tọa. Trên bàn sớm đã bày biện thức ăn ê hề, bên cạnh còn có mấy vò rượu. Ta nghĩ một lát rồi lấy một vò rượu rót ra cho mỗi người một bát đầy rồi nói – "Làm phiền các vị đợi chờ mất thời gian, nay Hàn Tiêu uống trước ba chén chịu phạt."

Nói xong ta một hơi cạn liền ba bát. Rượu này quả là mỹ tửu, ít nhất cũng đã phải chưng cất trên mười năm. Lúc mới nhấp qua thì cay nhưng sau đó lại ngọt hậu, hương thơm tràn đầy khoang miệng. Ba bát vừa xong thì trong bụng đã có cảm giác nóng bừng bừng.

–o0o–

Chương 33