Chương 33

Chương 33

–o0o–

"Hay lắm! Rất có khí phách! Mau, mau nào, lão tử cũng đến uống cùng Hàn công tử một chén!" – Đặng Trác Ngọc cao giọng, nói xong liền bưng bát lên cạn như thể thứ hắn uống vào chỉ là một bát nước lã.

Thượng Quan Vũ một phen lắc đầu bảo – "Được rồi, hai người các ngươi làm gì thế? Cứ như đấu tửu lượng vậy. Hàn công tử ăn chút gì đi, mỹ tửu phải từ từ nhấm nháp mới có tư vị."

"Đa tạ!" – ta động đũa gắp một miếng thịt gà chậm rãi nhai.

"Bọn văn nhân ai nấy đều thế cả, ăn uống cứ hệt như một lũ đàn bà. Nam tử hán đại trượng phu thì phải bát to uống rượu, miệng to nhai thịt, cần gì lắm quy củ thế chứ." – Đặng Trác Ngọc lơ đãng bảo.

Ta khẽ cười – "Đặng Á tướng nói rất chí lý, chỉ là Hàn Tiêu sớm đã thành thói quen, nếu muốn thay đổi trong một thời gian ngắn e là không thể."

"Khụ, hắc hắc, việc ấy... Hàn công tử, Đặng Trác Ngọc ta chỉ là một kẻ thô lậu, đôi lúc sẽ nói ra những lời chẳng nên nói nên công tử đừng để bụng mà chi." – Đặng Trác Ngọc gãi đầu cười.

"Sao lại thế được? Đặng Á tướng là người hào sảng, có thể xem như một hán tử chân chính, Hàn Tiêu đây ngưỡng mộ còn không kịp kia mà. Lời như thế chẳng nên nói làm gì."

Đặng Trác Ngọc nhìn ta hồi lâu rồi quay sang bảo Thượng Quan Vũ – "Ta nói các ngươi đọc quá nhiều sách đến trở nên phiền toái, đến một câu cũng chẳng thể nói thẳng ra mà cứ quanh co rào đón. Ta đây ứng phó không nổi."

Ta ở bên cạnh nghe thấy không nhịn được bật cười. Đặng Trác Ngọc này thật thẳng thắn dễ mến. Có điều nếu hắn ở lại nơi xa xôi cách trở này làm á tướng, làm tiên phong hay những chức vụ đại loại thế thì không sao. Còn ngược lại nếu đến kinh sư đảm nhận tướng vị thì với tính tình của hắn khẳng định sẽ đắc tội không ít người, chỉ e có đến mười cái mạng cũng chẳng đủ dùng.

Qua ba tuần rượu thì ai nấy đều đã chếnh choáng men say. Đặng Trác Ngọc hồ nháo cùng ta cạn chén, ta mỉm cười chạm cốc cùng hắn, bên dưới lại dùng nội lực bức rượu ra để tránh bản thân say khướt. Đặng Trác Ngọc vốn là một người ưa nói chuyện, rượu càng vào lời càng ra. Đầu tiên là cảm tạ ta cứu Lam Ký Vũ, sau lại cảm tạ ta đã tương trợ Lam Tự doanh phá trận, kế nữa thì nói đông nói tây. Mấy người cùng đi cũng ồn ào kính rượu ta. Ta nhắm thấy tình thế không tốt bèn giả vờ như tửu lượng mình kém, đưa tay xoa nắn trán rồi thốt lời lảm nhảm, tay chân run rẩy nói – "Không, không được rồi, tại hạ không thể uống nữa." – nói rồi liền úp mặt thẳng xuống mặt bàn giả say. Mà thật ra nói giả vờ cũng không đúng, vì tuy đã dùng nội lực bức rượu ra ngoài nhưng cũng say đến năm sáu phần, nếu tiếp tục uống chắc chắn sẽ không thể giữ được tỉnh táo.

Đặng Trác Ngọc bước đến lay lay, khiến ta cảm thấy đầu óc váng vất nhưng vẫn ra vẻ không để ý. Hắn cuối cùng vô phương đành phải giúp dìu ta đến bên ghế ngồi. Bọn họ tiếp tục chén thù chén tạc, phần ta mừng rỡ ở một bên nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng thuận tiện để bản thân tỉnh rượu.

Đợi đến khi bọn họ tàn cuộc vui mới đánh thức ta dậy. Ta bị bọn họ lay tỉnh, mơ mơ màng màng vịn vào ghế đứng dậy, lảo đảo theo họ rời khỏi Tụ An Cư trở về. Thượng Quan Vũ ở bên cạnh dìu ta đi:

"Hàn công tử sáng mai phải khởi hành. Lần này ly biệt chẳng biết đến khi nào mới có dịp tái ngộ."

Ta tuy có chút mơ hồ nhưng giữa khi trời rét đậm thế này đầu óc cũng dần thanh tỉnh trở lại. Nghe xong mấy lời của Thượng Quan Vũ thì trong lòng ta cũng sinh muộn phiền. Ta tuy tiếp xúc với bọn họ không nhiều, chung sống cùng nhau cũng chưa lâu nhưng những người này đều là những đại hán tử. Ở chung một chỗ với bọn họ không cần phí nhiều tâm tư, thật là một nhóm người tốt. Ta cười đáp lời – "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Thượng Quan quân sư nếu không chê thì hôm nào có dịp đi ngang Du Thư cứ đến Thanh Liên sơn trang một bận. Hàn Tiêu nhất định sẽ tận tình tiếp đãi."

"Lời này là thật chứ? Tại hạ đây đến lúc đó nhất định sẽ quấy quả." – Thượng Quan Vũ cười.

"Dĩ nhiên là thật!" – lúc này Thượng Quan Vũ mới lộ ra vẻ cười chân thật, khác hẳn sự tươi cười hàng ngày. Điều này khiến ta không thể kềm được cũng cười theo.

"Thượng Quan quân sư xem chừng tửu lượng không tồi, thậm chí đến một chút men say cũng chẳng có. Chẳng như Hàn Tiêu hiện giờ cả người choáng váng."

"Haha, người sống quanh năm nơi Bắc Cảnh này ai lại không biết uống rượu. Những lúc thời tiết giá rét thì uống rượu có thể làm ấm người. Chẳng giấu gì công tử, tại hạ ban đầu cũng chẳng uống được là mấy nhưng bây giờ cũng đã luyện thành công phu rồi." – Thượng Quan Vũ nói đến đoạn cuối đã có đôi chút cảm khái, mắt nhuốm vẻ muộn phiền.

Lòng ta nhất thời xúc động chỉ biết cười không đáp. Thượng Quan Vũ đột nhiên bật cười thành tiếng. Ta nhìn hắn khó hiểu:

"Thượng Quan quân sư đang nghĩ đến việc gì mà cười vui vẻ thế?"

"Tại hạ sao? Haha, tại hạ chỉ đang nghĩ nếu Vương gia biết chúng ta dẫn công tử đi uống rượu đến quá chén sẽ có cảm tưởng thế nào." – Thượng Quan Vũ vừa cười vừa lộ ra vẻ gian xảo như kẻ trộm.

Ta giật mình nhìn hắn chăm chăm, đầu óc bắt đầu cảm thấy hồ đồ. Việc này và Vương gia can hệ gì đến nhau? Ta chợt nhớ đến sự chiếu cố của Vương gia với mình thì lại trầm mặc hẳn đi.

"Hàn công tử, người thật sự không cảm thấy có điểm bất đồng sao? Nếu như là chúng ta nhân ảnh thất tung thì Vương gia cũng không vội vã đăng sơn tìm kiếm. À, Lam tướng quân là ngoại lệ, bởi tướng quân và Vương gia có thể tính là bằng hữu từ thưở ấu thơ nên có lẽ Vương gia sẽ đi thôi. Tuy nhiên ngài ấy sẽ chỉ đi sau khi lập kế hoạch đâu ra đấy, chứ không phải nhằm vào lúc cái gì cũng không rõ mà vẫn đi. Chẳng phải cổ nhân có câu càng quan tâm nhiều thì tâm tư càng loạn sao?" – Thượng Quan Vũ không nhanh không chậm nói một tràng, khiến ta chợt trở nên hỗn loạn trước ý tứ sâu xa của hắn, không biết nên đáp trả thế nào.

"Vương gia, người..." – ta ấp úng chẳng biết trình bày ra sao, lòng cảm thấy vô cùng mờ mịt – "Tại hạ chỉ có thể nói tại hạ thật sự cảm kích Vương gia, còn những việc khác tại hạ chưa từng nghĩ đến."

"Hàn công tử nên suy ngẫm cho kỹ lại đi. Được rồi, công tử, chỗ ở của người ở ngay phía bên kia. Người có thể tự mình trở về không? Hay là để tại hạ đưa công tử đi?

Ta chú tâm nhìn lại phát hiện hóa ra bất tri bất giác bước đi cuối cùng cũng về đến nơi. Các vị tướng lĩnh đi phía trước đang đứng ở hoa viên sốt ruột chờ đợi bọn ta. Ta vội hướng về phía Thượng Quan Vũ khoát tay bảo – "Không cần phiền Thượng Quan quân sư, tại hạ có thể tự mình trở về."

"Đã vậy thì công tử mau về nghỉ ngơi để sớm mai còn lên đường." – Thượng Quan Vũ cũng chẳng kiên trì nài ép ta, đôi tay đang dìu ta sớm đã buông lỏng ra.

"Đêm nay thật sự đa tạ Thượng Quan quân sư cùng các vị tướng quân. Hàn Tiêu xin ghi tạc trong lòng." – ta hướng về phía bọn họ mà thủ lễ.

"Hàn công tử khách khí rồi. Công tử chính là đại ân nhân của bọn ta, bất quá chỉ có một bữa cơm thôi, thật chẳng đáng nhắc đến." – Thượng Quan Vũ phẩy tay, mấy người kia cũng gật đầu hưởng ứng – "Được rồi Hàn công tử, đêm đã khuya mà trời đang lạnh dần, công tử mau về đi."

Ta gật đầu từ biệt bọn họ rồi trở về.

–o0o–

Chương 34