Chương 31

Chương 31

–o0o–

"Công tử, hôm qua lúc người không trở về thì tiểu nhân liền đi báo với Vũ Duệ Vương gia. Vương gia nghe xong lập tức phái người đi tìm, sau đó lại nghe binh lính bẩm lại ở Nguyệt Ca có tuyết lở khiến tiểu nhân sợ hãi khóc òa lên, lo lắng công tử gặp chuyện chẳng lành. Vương gia với mấy người Lam tướng quân ai nấy biến sắc, phái người tìm hiểu mới hay tuyết lở đã ngừng lại. Vương gia mặc cho Lam tướng quân khuyên giải thế nào cũng cả đêm vào núi tìm công tử. Tiểu nhân cũng muốn đi nhưng cả Vương gia lẫn Lam tướng quân đều không đồng ý, bảo cái gì mà tiểu nhân không biết võ công, có đi cũng không giúp được gì, chi bằng cứ ở lại dưới chân núi mà chờ..."

Ta bưng chén trà hồi lâu vẫn không cử động. Những lời Trà Chúc nói sau đó ta hoàn toàn chẳng nghe rõ. Vũ Duệ Vương gia suốt đêm lên núi tìm ta mà sao hắn chẳng nói gì cả. Ta vốn cứ tưởng hắn phải sau khi hừng đông thì mới bắt đầu tìm kiếm, vậy mà không phải. Nhưng vì sao hắn lại làm vậy? Ta chợt cảm thấy khóe mắt của mình cay cay, có lẽ do hơi nóng từ chén trà xông lên rồi, nhất định là thế. Có điều tận trong đáy lòng ta cảm kích đến chẳng nói nên lời. Bất luận hắn vì lý do gì làm thế thì ta cũng đã thiếu hắn một phần ân tình.

"Công tử làm sao vậy?" – Trà Chúc hỏi.

"Không có gì. Trà Chúc, giúp ta dọn chén trà xuống, ta muốn đứng dậy." – ta giao chén trà cho Trà Chúc rồi chuẩn bị đứng lên.

"Công tử, chăn ấm như thế, người đừng xuống giường. Ngoài trời tuyết rơi lạnh lắm."

Ta cười búng nhẹ vào trán Trà Chúc – "Ngươi cho ta có bệnh nan y trong người sao? Ngươi xem, ta đã bị chiều cho hư rồi. Ban đầu bất quá là ở trong núi quá lâu nên sinh lạnh thôi. Bây giờ đã ngủ nhiều như thế rồi, ta không sao."

"Vậy thì công tử phải mặc thêm áo ấm vào." – Trà Chúc nói xong, mau lẹ dọn chén trà đi, rồi mang đến một chiếc áo choàng trắng. Ta vừa thấy thì khựng lại một phen. Áo choàng kia không đính trang sức quý giá gì nhưng mặt trên có thêu hoa văn phi vân ẩn hiện trùng điệp cực kỳ tinh xảo.

"Trà Chúc, áo choàng này ở đâu ra?" – ta hỏi Trà Chúc.

Có lẽ thái độ của ta đã dọa cho Trà Chúc sợ nên nó ngắc ngứ cả nửa ngày mới lên tiếng – "Là..., là hôm qua Vũ Duệ Vương gia tự mình đưa đến. Vương gia bảo là tặng cho công tử, mà lúc ấy công tử còn ngủ nên tiểu nhân tự tiện nhận thay. Tiểu nhân thấy áo choàng này may khéo léo, từng sợi lông vừa mềm mại vừa ấm áp, lại nghĩ công tử không mang theo y phục giữ ấm nào nên mới nhận. Công tử, tiểu nhân làm sai gì sao?"

Ta thở dài – "Bỏ đi, không có việc gì đâu. Chỉ là về sau đừng tự tiện nhận tặng phẩm của người khác. Ngươi mau mang áo choàng đến đây cho ta."

Trà Chúc dạ ran một tiếng rồi bước đến định giúp ta mặc vào thì ta lắc đầu. Ta đón lấy chiếc áo, cẩn thận gấp lại rồi đi về phía cửa.

Ngoài trời tuyết rơi nặng hạt, vừa ra khỏi cửa đã thấy từng trận gió lạnh thông thốc quất mạnh vào mặt. Ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy cái lạnh len lỏi vào từng tế bào. Ta đưa tay ra, một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay, trong suốt, trắng ngần không chút hoen bẩn. Nhưng nhiệt độ cơ thể người vẫn cao hơn nên bông tuyết trong tay tay nhanh chóng tan thành bọt nước. Ta nhìn một lúc không nói gì, chỉ khẽ vẫy tay để giọt nước như châu như ngọc kia rơi khỏi tay mình, rồi hướng về phía phòng bên cạnh mà đi.

Ta gõ nhẹ vài cái lên cửa thì có thanh âm vang lên – "Vào đi!" – thế là ta đẩy cửa bước vào.

Vũ Duệ Vương gia đang ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, trước mặt là một chén trà nghi ngút khói. Thấy ta đến, hắn khẽ cười – "Đã tỉnh rồi sao?"

Ta gật đầu đặt chiếc áo choàng lên giường rồi nói – "Hàn Tiêu đặc biệt đến để cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia."

Vũ Duệ Vương gia nghe xong chỉ cười, sóng quang trong mắt khẽ chuyển động quét về phía chiếc áo choàng – "Làm sao vậy? Y phục này không hợp ý ngươi sao?"

"Không phải như thế, chỉ là Hàn Tiêu không nhận nổi đại lễ này." – ta lắc đầu.

"Cũng chẳng phải thứ đại lễ gì. Vật này tuy là áo choàng ta đã dùng qua nhưng được bảo quản rất tốt. Ta nghĩ ngươi thân người không khỏe, lại chợt nhớ hình như mình có mang theo áo choàng mới đưa đến cho ngươi. Ngươi không phải ngại vì đây là vật ta đã dùng qua chứ?" – Vũ Duệ Vương gia thản nhiên hỏi.

Ta hơi sợ run rẩy người một chút, hoàn toàn chẳng nghĩ hắn lại hỏi ngược mình như thế, mãi lúc sau mới đáp – "Hàn Tiêu không có ý này. Chỉ là Hàn Tiêu tự thấy thân thể mình đã khỏe, hôm trước chỉ là do ở trong núi quá lâu nên mới thế thôi. Huống hồ hai ngày nữa đã rời khỏi đây, đi về phía Nam khí trời ấm áp, vậy áo choàng này..."

Ta vẫn đương nói dở dang thì Vũ Duệ Vương gia đứng dậy đến bên giường cầm lấy áo choàng mở bung ra, khoác lên người ta. Ta kinh ngạc nhìn hắn, lời nói lập tức ngừng hẳn lại. Ai đó mau nói cho ta biết tình hình bây giờ là thế nào vậy?

"Vương gia...?" – ta thì thào gọi.

"A, ngươi vận y phục này xem chừng gương mặt cũng sáng hơn. Về sau đừng vận những y phục tối màu như thế này nữa. Không phải bảo ngươi ăn vận không đẹp mà những màu này không thể tôn lên khí chất của ngươi. Mau mặc áo choàng vào để ta nhìn xem." – Vũ Duệ Vương gia nói xong liền thay ta chỉnh áo choàng lại cho tề chỉnh, rồi lui lại vài bước tinh tế nhìn ta.

Ta bị hắn nhìn đến mất cả tự nhiên, nhất thời xấu hổ đỏ cả mặt. Ta vươn tay ra nói – "Vương gia, áo choàng này, tại hạ..."

"Ngươi cứnhận lấy đi. Ta cũng chẳng cần nó, vậy cứ giữ khư khư bên người có ích gì, chi bằng để cho ngươi dùng vậy." – hắn nói mà chẳng chút bận lòng.

Ta há miệng thở dốc, cuối cùng đành chào thua – "Hàn Tiêu đa tạ Vương gia."

Ta rời khỏi phòng, đứng cuối hành lang kinh ngạc nhìn chiếc áo choàng trắng trên người, trong lòng không biết nên diễn tả ra sao. Vì sao mà tất thảy mọi thứ đều khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ thế? Mỗi khi Vũ Duệ Vương gia đến gần đều khiến ta cảm thấy khẩn trương, nhưng cảm giác ấy hoàn toàn khác biệt với sự khẩn trương khi người trong động kia đến gần ta. Tuy vậy khác biệt ở đâu thì ta lại không thể lý giải được. Ông trời ơi, rốt cuộc là làm sao vậy, vì cái gì mà ta lại hỗn loạn đến thế?

Ở Nguyệt Ca nghỉ ngơi vài hôm ta lại nhớ đến số hà đỉnh trên núi kia, lòng tự hỏi chẳng biết lúc tuyết lở có khiến chúng hư hại gì không. Mỗi khi nhớ đến thì ta lại áy náy không thôi, dù sao thì trận tuyết lở kia phát sinh cũng có phần trách nhiệm của ta. Ta rất muốn đăng sơn lần nữa để tự mình xác nhận, nhưng Nguyệt Ca mấy hôm nay lại trời lại ào ạt trút tuyết xuống. Ta bị mọi người giữ rịt trong nhà không cho ra ngoài. Trà Chúc hễ thấy ta lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn thì lăn ra khóc lóc không thôi. Trước tình cảnh đó, ta đành bó tay, ở yên trong phòng.

Hôm qua khó khăn lắm tuyết mới ngừng rơi, ta phải năn nỉ hết nước mới được chấp thuận cho lên núi lần nữa, bất quá lần này Vũ Duệ Vương gia bảo là phải đi cùng ta. Nếu ta cự tuyệt không chịu cùng hắn đi thì ta đừng hòng được đi. Ta cuối cùng phải ưng thuận.

–o0o–

Chương 32