Chương 10

Chương 10

–o0o–

"Đây là phong thư chuyển đến từ Hoài Anh." – Đại sư phụ nói đến đây thì ngừng lại nhìn ta đầy thâm ý.

Lòng ta nhất thời chấn động, bởi Hoài Anh là chốn kinh sư, thư đến từ kinh thành thì chỉ e người viết thư chẳng phải nhân vật tầm thường. Nhưng nhìn Đại sư phụ, ta biết người sẽ không nói cho ta rõ thêm điều gì, có thể bởi bên trong có bí mật không thể cho người khác biết. Ta chắp tay vái chào nhị vị sư phụ – "Hàn Tiêu đã rõ. Vậy đồ nhi lập tức chuẩn bị hành trang để lên đường."

Đại sư phụ gật đầu bảo – "Chuyện này nói ra rất dài dòng, đợi sau này có dịp sẽ giúp ngươi giải tỏa mọi thắc mắc. Ngươi mau đi chuẩn bị đi, trước lúc khởi hành thì sang đây một lần nữa."

"A, có cần vội vàng vậy không? Tiểu Tiêu Nhi chỉ vừa hồi gia mà ngươi lại bắt nó lập tức xuất môn sao?" – Nhị sư phụ bất mãn lôi kéo Đại sư phụ – "Người ta không biết, nhìn vào sẽ bảo Tiểu Tiêu Nhi chẳng kịp nói lời nào đã bị ngươi đuổi đi đấy."

Ta mỉm cười nhìn Nhị sư phụ – "Nhị sư phụ không nên nói thế. Đại sư phụ nghe thấy sẽ không vui, mà Đại sư phụ không vui thì đồ nhi sẽ phải chịu khổ đấy."

Khuôn mặt tuấn tú của Đại sư phụ ửng đỏ có vẻ xấu hổ bèn đằng hắng rồi liếc ta một cái. Nhị sư phụ tròn mắt nhìn Đại sư phụ hưng phấn hỏi – "Thật sao, thật sao? Ngươi ghen à? Này, ta đang nói chuyện với ngươi mà..."

Ta hạ mắt xuống cười rồi xoay người lui bước trở về viện của mình, phía sau còn truyền đến thanh âm không chịu bỏ cuộc của Nhị sư phụ – "Ai, không cần ngượng thế đâu. Ngươi cứ thừa nhận đi, ta sẽ không cười ngươi..."

Sau đó âm thanh yếu dần xuống, có lẽ miệng đã bị chặn lại rồi. Ta cười nhạt rời khỏi Thanh Ninh uyển.

Vừa bước vào Vong Ưu các ta đã cất cao giọng gọi – "Trà Chúc?"

"Công tử?" – Trà Chúc chẳng biết từ nơi này nhảy ra – "Công tử về rồi. Tiểu nhân đã sắp xếp hành lý đâu vào đó hết rồi, sổ sách ở trên bàn trong thư phòng, y phục cất vào tủ, còn có, còn có, à loại trà thượng hạng mà công tử thích nữa..."

"Trà Chúc, mau thu xếp hành lý!" – ta vội cắt ngang tràng huyên náo của Trà Chúc rồi dặn dò.

"Thu xếp hành lý sao? Chẳng phải chúng ta vừa hồi gia sao thưa công tử?" – Trà Chúc ngạc nhiên nhìn ta.

"Phải!" – ta thuận miệng đáp rồi nói thêm – "Chỉ cần chuẩn bị cho một mình ta thôi. Lần này ngươi không cần đi theo ta, cứ ở lại trong trang mà nghỉ ngơi đi."

"Như vậy sao được? Công tử, người sao có thể không mang theo tiểu nhân chứ?" – Trà Chúc vừa nghe ta bảo thế đã trợn tròn hai mắt níu chặt lấy ta.

Ta giật nhẹ tay lại nói – "Ta lần này là đi về phía Bắc, có thể sẽ có nguy hiểm nên ngươi tốt nhất là đừng đi theo."

"Phương Bắc? Chẳng phải nơi đó đang có loạn sao? Công tử đến đó làm gì, sơn trang chúng ta xưa nay đâu có giao dịch ở chốn biên cương? Khả dĩ công tử muốn đi thì Trà Chúc nhất định phải theo hầu, để nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể đỡ đần phần nào cho công tử." – Trà Chúc vừa nghe thấy ta muốn đến phía Bắc liền kì kèo xin được đi theo.

"Trà Chúc, hảo ý của ngươi ta xin nhận, nhưng lần này nơi ta đến rất rối loạn. Ngươi không biết võ công thì tốt nhất là đừng theo. Mau giúp ta thu xếp hành trang đi."

Ta nói xong xoay người bỏ vào dược thất, khẽ khép cửa để mấy tiếng giậm chân của Trà Chúc không lọt vào bên trong rồi bắt đầu kiểm tra mấy thứ dược phẩm. Tình hình chỗ ấy thế nào còn chưa rõ nên cứ mang theo nhiều dược phẩm một chút sẽ tốt hơn. Ta vừa nghĩ bụng vừa sắp xếp mọi thứ vào một hộp thuốc được điêu khắc vừa tinh xảo vừa tiện dụng.

Lúc mở cửa bước ra thì Trà Chúc đã sắp xếp hành trang đâu ra đó, nhưng không phải một mà là hai. Tên tiểu gia hỏa ấy ôm chặt hành lý vào lòng nhìn ta đầy kiên quyết. Ta bắt đầu cảm thấy đau đầu vì lo lắng. Tên tiểu tử này nếu không cho nó đi cùng thì thể nào cũng lén theo sau, vậy chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao? Ta thở dài bất đắc dĩ bảo nó – "Ngươi lấy thêm ít y phục nữa, nơi đó tiết trời đang rất lạnh."

Trà Chúc nghe ta nói thế thì hai mắt sáng rực, vội chạy như bay đi lấy thêm y phục. Ta nhìn theo nó, lắc đầu rồi trở vào thư phòng lấy sổ sách mang đến Thanh Ninh uyển.

Ta lễ phép gõ cửa, chờ đến khi có sự chấp thuận mới dám đẩy cửa bước vào. Vừa vào đã thấy gương mặt Nhị sư phụ ửng hồng đang dựa vào vai Đại sư phụ. Ta hơi mỉm cười dâng sổ sách lên cho Đại sư phụ – "Đại sư phụ, đồ nhi mang sổ sách đến cho người đây."

Đại sư phụ nhận lấy rồi hỏi – "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Dạ, mọi thứ đã xong, đồ nhi lát nữa sẽ khởi hành."

"Vậy ngươi có mang ai theo không?"

Ta ngập ngừng một lát rồi bẩm – "Trà Chúc cứ một mực đòi theo."

"Thật khó có được một kẻ trung nghĩa như nó. Vậy cũng tốt, hai người cùng đi có thể chiếu cố lẫn nhau. Cứ để nó đi theo đi, tiểu tử ấy vốn thông minh lanh lợi."

"Dạ!"

"Tiểu Tiêu Nhi nhớ mang theo áo ấm. Nơi ấy trời rất lạnh." – Nhị sư phụ dặn dò

"Dạ, đồ nhi đã biết."

"Còn nữa, dọc đường đi đừng bạc đãi chính mình, phải biết để ý việc ăn uống nghỉ ngơi sao cho tốt. Ngươi dù có học qua võ công nhưng kinh nghiệm thực chiến thì chẳng được bao nhiêu, vậy nên mang theo mấy loại độc phấn, mê dược, nhuyễn cân tán nhiều một chút. Thấy kẻ nào đáng ghét thì cứ cho hắn một ít để xem ai lợi hại hơn ai.

À, đến quân doanh làm xong việc rồi thì mau rời khỏi đó. Tình hình chiến sự thế nào không liên hệ gì đến chúng ta. Ngươi mà dám xuất trận ta sẽ khóc cho ngươi xem." – Nhị sư phụ trừng mắt uy hϊếp ta.

"Cũng không thể nói là chẳng có can hệ gì. Dù gì phúc sào chi hạ vô hoàn noãn[6]." – Đại sư phụ ngắt lời.

"Ta nói không có can hệ là không có can hệ." – Nhị sư phụ bất mãn cự lại.

"Được được, đừng tức giận!" – Đại sư phụ vội trấn an Nhị sư phụ.

"Còn nữa, còn nữa..."

"Được rồi, ngươi cứ lải nhải mãi như thế làm sao Tiêu Nhi xuất môn đây?" – Đại sư phụ dở khóc dở cười can ngăn.

"Hừ, ta đây vốn không muốn để cho nó đi mà." – Nhị sư phụ tự lẩm bẩm.

"Vậy ngươi mau chóng lên đường đi. Cầm cả vật này theo!" – Đại sư phụ nói xong liền lấy một vật đưa cho ta. Ta nhận lấy thì thấy đó là một khối bạch ngọc rộng bằng bề ngang hai ngón tay, chiều dài chừng hai tấc, phía trên mặt có chạm hình rồng cưỡi mây, mặt sau là chữ "Tạ" viết theo lối cổ thể. Cả khối ngọc nhìn qua ôn nhuận tinh xảo, chắc chắn là hàng cực phẩm. Ta đưa mắt nhìn Đại sư phụ khó hiểu.

"Lúc ngươi đến quân doanh, nếu bọn họ không tin tưởng thân phận của ngươi thì giao ngọc bội cho người quản sự ở đó xem, tự khắc mọi chuyện sẽ minh bạch."

Ta lúc ấy chợt hiểu ra ngọc bội này chính là tín vật, liền cẩn thận cất vào trong ngực – "Nhị vị sư phụ còn có gì muốn dặn dò đồ nhi nữa không? Nếu không thì đồ nhi xin phép cáo từ."

"Mau đi đi!"

"Dạ, thỉnh nhị vị sư phụ bảo trọng sức khỏe." – ta quỳ xuống hành lễ với hai người.

"Tiểu Tiêu Nhi, ngươi nhất định phải bảo trọng đấy." – Nhị sư phụ hai mắt đỏ hoe, thanh âm tựa chừng sắp khóc đến nơi. Ta nghe qua cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, xúc động vừa trào dâng, vội nén xuống mà cười nói – "Nhị sư phụ lo lắng cho đồ nhi sao? Đồ nhi sẽ không xảy ra việc gì đâu. Nhị sư phụ ở nhà cố gắng dưỡng thương cho tốt."

Nhị sư phụ gật đầu, Đại sư phụ vội ôm lấy người dịu dàng an ủi, sau đó phất tay cho ta lui xuống. Ta im lặng vái chào lần nữa rồi rời đi. Lúc cửa khép lại thấy nhị vị sư phụ kề cận bên nhau thì trong lòng ta bất giác ngưỡng mộ tình cảm của họ tột cùng. Họ quả thật rất yêu thương nhau, như thế tốt biết bao.

[1] khổ tận cam lai : trả qua hết mọi đau khổ đã đến ngày được sung sướиɠ.

[2] một kiếp chồng chung: thật ra trong bản gốc là câu "không tránh khỏi cảnh phải chia sẻ trượng phu với người khác", nhưng tôi mạn phép dùng cụm từ này vì thấy có chất thơ và cũng hợp văn cảnh. Nguyên văn cụm từ này xuất phát từ hai câu thơ của Hồ Xuân Hương:

"Chém cha cái kiếp chồng chung

Người đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng"

[3] Trà Chúc : 茗烛, đọc là Mính Chúc, Mính có nghĩa là trà, chè, còn Chúc có nghĩa nến, đuốc. Lẽ ra phải đọc là Mính Chúc mới đúng, nhưng cá nhân người edit cảm thấy thích chữ "trà", mà nếu xét về mặt nghĩa cũng không sai biệt gì nên mạn phép dùng từ "Trà Chúc" vậy.

[4] nam nhi dưới gối có hoàng kim : ý nói kẻ làm nam nhi phải có lòng tự tôn, không thể tùy tiện chuyện gì cũng thấp gối luồn cúi trước kẻ khác.

[5] tử dục dưỡng nhi thân bất tại : con cái có lòng muốn phụng dưỡng mà cha mẹ lại sớm khuất núi.

[6] phúc sào chi hạ vô hoàn noãn : tổ mất trứng cũng chẳng lành, ý chỉ quốc gia lâm nguy thì thần dân cũng chẳng được an toàn.