Chương 9

Chương 9

–o0o–

Vừa bước vào sơn trang đã có người tiến lên đón tiếp – "Công tử, Đại trang chủ dặn dò công tử về thì đến gặp người ngay."

Ta cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Lệ thường, mỗi khi về đến sơn trang ta sẽ về nơi của mình sơ tẩy trước rồi mới đến bái kiến nhị vị sư phụ. Hai người vốn rất rõ thói quen này của ta nên chẳng bao giờ thúc giục mà cứ thế chờ ta đến thôi. Hơn nữa nhị vị sư phụ trước hôm ta về hai ngày đã xuất trang, sao lại quay về sớm thế? Lần này rời đi còn chưa được năm ngày mà đã vội về thì thật là không bình thường. Bởi vì Nhị sư phụ của ta vốn thích du sơn ngoạn thủy nên hai người nếu ra ngoài, ngắn thì mười ngày nửa tháng, dài thì vài tháng đến cả nửa năm mới hồi trang. Lần này sao lại khác biệt vậy? Đại sư phụ vì nguyên nhân gì mà quay về, lại còn nôn nóng muốn gặp ta. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì à? Còn Nhị sư phụ có cùng về không?

Đầu ta mau chóng suy xét rồi quay sang hỏi – "Đại trang chủ về khi nào vậy? Nhị trang chủ có cùng về không?"

"Nhị vị trang chủ hồi trang vào ngày hôm qua. Hình như là Nhị trang chủ thọ thương." – người nọ theo phận sự mà bẩm báo.

Ta nghe qua cả kinh thất sắc. Nhị sư phụ thọ thương sao? Người nào công phu lợi hại đến vậy chứ? Ta vội vàng nhanh chân chạy về phía Thanh Ninh uyển, chỉ chốc lát sau đã đến nội viện, đến cả cửa cũng không thèm gõ mà trực tiếp đẩy mạnh bước vào. Ta chưa kịp bình ổn hơi thở đã hốt hoảng gọi – "Nhị sư phụ!"

"Sao nào, sao nào? Ta thắng rồi! Ta đã bảo Tiểu Tiêu Nhi hiếu thuận với ta nhất. Vừa nghe ta gặp chuyện không may thì chắc chắn sẽ chạy đến đây ngay. Ngươi thua rồi!" – người đang ngồi trên giường, tay cầm quà vặt, vẻ mặt tươi cười lúc này cũng chính là người mới rồi nghe bảo là thọ thương.

Ta nghe xong lời Nhị sư phụ nói bất giác có chút phật ý, nhưng đồng thời cũng như trút được gánh nặng trong lòng. Nhị sư phụ bình an vô sự là tốt rồi. Chọc ghẹo người khác là niềm đam mê bất tận của Nhị sư phụ, ta đi theo bọn họ tám năm cũng đã bị người trêu chọc không ít, vậy nên ta đã sớm tự hình thành cho mình thói quen biết chấp nhận. Đại sư phụ ngồi bên cạnh ngắm Nhị sư phụ đang hoa tay múa chân bèn giúp người vén chăn, áo xống lại, rồi mới nhìn sang ta – "Nhị sư phụ ngươi bị thương là chuyện có thật chứ không phải trêu ngươi. Hắn là vì bướng bỉnh đuổi theo một con hồ ly, kết quả bất cẩn giẫm phải bẫy thú của thợ săn. Cũng may phản ứng của hắn mau lẹ nên không tổn thương đến gân cốt. Bằng không thì hắn đã chẳng thể chịu nổi rồi."

"Ta đã bảo ngươi đừng nói mà sao cứ nói thế. Ngươi muốn phá hỏng hình tượng của ta trong lòng Tiểu Tiêu Nhi phải không? Nhất định là do lần trước ngươi bị ta phản công nên không cam lòng rồi..." – lời chưa kịp nói hết đã bị Đại sư phụ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm khiến cho tiêu biến hết thảy, chỉ còn biết nuốt ngược vào trong.

Ta hình như đã nghe phải chuyện không nên nghe rồi. Ta cúi gằm mặt nhìn chân của mình, trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Chuyện truy đuổi hồ ly đến mức tự làm chính mình thọ thương thì chỉ có Nhị sư phụ mới làm được, nhưng xem ra cũng rất hợp với ngoại hiệu "Ngoan Y" của người. Ta nghĩ đến đó thì bên môi lộ ra ý cười.

Đại sư phụ quay sang hỏi – "Đang cúi đầu nghĩ gì thế? Lần này ra ngoài thế nào?"

Ta cung kính đáp trả – "Nhìn chung thì không tệ lắm. Chỉ là gần đây ở phía Bắc Cảnh xảy ra chiến sự nên dân chúng chạy nạn khắp nơi, nơi này cũng có không ít nạn dân. Dược liệu cung cấp cho Hồi Xuân Đường so với trước đây đã hơn hai ba lần, nên trước mắt vấn đề tài chính và nguồn dược liệu không có trở ngại gì, chỉ sợ thời gian sắp tới sẽ không đủ. Đồ nhi nghĩ nên sớm cho chuẩn bị về hai mặt này. Về phần mấy nông trang thu hoạch rất tốt, phải nói là dư dả. Các bố trang làm ăn cũng được. Đợi lát nữa đồ nhi mang sổ sách đến trình Đại sư phụ xem qua."

Đại sư phụ gật đầu hơi trầm ngâm, ta khoanh tay đứng trước nhị vị sư phụ không nói gì, Nhị sư phụ hết nhìn ta lại nhìn Đại sư phụ với biểu tình chán nản.

"Tiêu Nhi, ngươi có biết tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh thế nào rồi không?"

Ta hơi ngập ngừng nhớ đến những tin tức đã nghe rồi mới trình bày – "Nghe nói là do Chiếu Dạ quốc khai chiến trước. Triều đình đặc phái một vị đại tướng quân từng lập nhiều chiến công hiển hách là Bảo Tĩnh đại tướng quân đi nghênh chiến. Có điều lần này chiến sự kéo dài dễ cũng đã gần một năm. Biên cương nghe bảo rất không ổn định, nạn dân chỗ nào cũng có."

Đại sư phụ gật đầu – "Không tồi! Chiếu Dạ quốc đối với quốc thổ của ta như hổ đói rình mồi, hiện tại lợi dụng lúc tân đế đăng cơ, hoàng triều đương lúc chuyển giao quyền lực, cục diện chính trị còn nhiều biến động, là thời cơ ngàn năm có một, liền lập tức khởi binh. Xem ra bọn chúng có dã tâm không nhỏ."

Ta trong lòng có điểm nghi hoặc, chẳng hiểu sao Đại sư phụ lại đột nhiên nói đến mấy chuyện này. Nhị sư phụ mất hết kiên nhẫn dùng tay chọc vào người Đại sư phụ – "Ngươi cứ nói vòng vo như thế để làm gì? Cứ nói thẳng mọi việc ra đi."

Ta lập tức hiểu ra Đại sư phụ không phải vô duyên vô cớ đề cập chuyện này, chỉ e là có chuyện muốn ta đi xử lý. Có điều chẳng biết là chuyện gì, liệu có liên quan gì đến tình hình chiến sự ở phương Bắc không. Đại sư phụ phẫn nộ bắt lấy ngón tay của Nhị sư phụ, nắm chặt lại, đằng hắng giọng nói tiếp – "Hôm qua ta và Nhị sư phụ ngươi nhận được một phong mật thư báo rằng Bảo Tĩnh đại tướng quân xảy ra chuyện không may. Trong thư không nói rõ là thương thế ra sao, chỉ bảo muốn mời Nhị sư phụ ngươi đến đó một chuyến. Có điều, khéo khen thay cho hắn, vì ham chơi mà nay đến cử động cũng chẳng nổi. Nhưng phía bên kia lại không chờ được lâu như vậy."

Nhị sư phụ bên cạnh bất mãn níu lấy y phục của Đại sư phụ mà than thở – "Ai nói là ta không thể cử động chứ? Ta có thể đi, chỉ là ngươi không cho thôi."

Đại sư phụ quay lại liếc Nhị sư phụ khiến người ủy khuất bĩu môi chẳng nói nữa.

"Tiêu Nhi, ngươi nhập môn bái sư cũng đã được tám năm rồi nhỉ?"

"Dạ, năm đó nếu không nhờ nhị vị sư phụ thì Hàn Tiêu sớm đã chẳng còn giữ nổi cái mạng này."

Đại sư phụ gật đầu – "Tám năm qua ngươi đã dụng tâm không ít, bản lĩnh của bọn ta ngươi cũng lĩnh ngộ được tám, chín phần. Nay vi sư muốn để ngươi đến Bắc Cảnh một chuyến xem thử là chuyện gì đã xảy ra. Ngươi có bằng lòng không?"

"Hàn Tiêu nguyện ý. Có điều Hàn Tiêu thắc mắc lúc nãy Đại sư phụ nói nhận được một phong mật thư, chẳng hay phong mật thư ấy từ đâu chuyển đến, có liên quan gì đến triều đình chăng?"

Đại sư phụ mỉm cười đầy vẻ tán thưởng trong mắt – "Khá lắm! Đúng, đây là thư do triều đình đưa đến."

Triều đình? Ta chấn động tự hỏi nhị vị sư phụ và triều đình có liên hệ với nhau mà sao ta đến giờ vẫn chẳng hề hay biết gì cả. Mà ngẫm lại thì có rất nhiều sự việc của nhị vị sư phụ ta đều chẳng biết. Ta chỉ biết hai người họ trong chốn giang hồ có vị thế rất lớn. Một người hỉ nộ thất thường ngoại hiệu là "Ngoan Y", người kia dù đến hay đi vẫn chẳng lưu lại chút tung tích, Quỷ Phủ Thần Cơ Tử và chỉ thế thôi. Còn bọn họ vì sao mà quy ẩn giang hồ, trước kia từng xảy ra những việc gì thì đều không rõ. Tuy rằng người trong giới giang hồ và triều đình xưa nay ít khi qua lại, nhưng nghĩ cho cùng thì nhị vị sư phụ hành sự đều dựa vào ý thích cá nhân, nếu như thật có quan hệ với triều đình cũng không phải việc gì lạ lùng.

Chương 10