Chương 14: Đáng Sợ Quá

Cho dù lòng Ngụy Quân Hàm giãy giụa ra làm sao, cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn xếp hàng đi vào với Ngụy Chi Hòa.

Bao gồm cả Ngụy Chi Hòa, cả bọn tổng cộng mười người, chia thành hai nhóm, năm người một nhóm.

Đi cùng Ngụy Chi Hòa và Ngụy Quân Hàm còn ba người nữa, hai cô gái và một cậu trai dáng người gầy mảnh, mặt mũi thanh tú.

Ngụy Chi Hòa hỏi nhỏ Ngụy Quân Hàm: "Đây đều là bạn cùng lớp em à."

Ngụy Quân Hàm lắc đầu: "Cậu kia thì phải, còn hai cô bạn kia thì học lớp bên cạnh."

Ngụy Chi Hòa: "Cô nhóc tóc dài kia có ý với em đấy."

Mặt Ngụy Quân Hàm nóng lên, cậu nhóc quay đầu đi không thèm để ý đến ông anh mình nữa.

Trong lúc hai người to nhỏ, cậu trai thanh tú đang nhìn lén Ngụy Quân Hàm.

Mắt Ngụy Chi Hòa rất tinh, phát hiện đối phương nhìn chăm chăm vào cậu em mình một hồi rồi mới đau lòng quay đi, nghĩ thầm, xem ra bạn nhỏ thích em cậu không chỉ một người, nam nữ đều có.

Thường xuyên qua lại với yêu vật, Ngụy Chi Hòa không hề cảm thấy bất ngờ hay tò mò gì.

Năm người đằng trước quẹt vé vào nhà ma, đi vào từ lối bên trái theo sự sắp xếp của nhân viên.

Ba phút sau, đến lượt nhóm năm người Ngụy Chi Hòa, họ được sắp xếp đi vào từ cổng bên phải, theo đánh dấu trên bản đồ nhà ma, mọi người sẽ đi từ cửa ngách tầng một vào hậu viện, cũng chính là nơi ở của phụ nữ và người hầu.

Một cuộc thám hiểm nhà ma mang câu chuyện đã có niên đại sắp bắt đầu.

Đã là nhà ma, vào trong rồi, sợ hãi là điều không thể thiếu.

Sau khi đi qua hành lang, nhiệt độ trong nhà giảm mạnh, ánh sáng cũng chỉ đủ để mọi người có thể nhìn rõ phía trước có vật gì vấp chân hay không, đi bộ được gần hai mươi mét, phía trước có hai cánh cửa, họ có thể chọn một cánh cửa để đi vào trong.

Cửa một và cửa hai, chọn cửa nào?

Cô gái tóc dài tên Vương Lộ hỏi đám con trai: "Chọn cái nào giờ?"

Cô gái tóc chạm vai tên Hà Tuyết Dao xoa cánh tay nổi đầy da gà vì lạnh: "Lạnh quá, chúng ta chọn nhanh một chút đi."

Ngụy Chi Hòa không định tham gia quyết định với mọi người, cậu không hề cảm thấy sợ nhà ma.

Cậu trai nhỏ gầy tên Đàm Trí Dung nói: "Tớ muốn chọn cửa hai."

Ngụy Quân Hàm chẳng quan tâm, đến nhà ma là đề nghị của nhóm một bên kia, nếu Đàm Trí Dung đã chọn cửa hai, cậu gật đầu đồng ý luôn.

Ngụy Quân Hàm nói: "Không còn ý kiến khác thì chọn cửa hai luôn đi." Cậu chủ động bước đến đẩy cánh cửa kiểu cũ ra.

Lúc bị đẩy mở, cửa phát ra tiếng vang kèn kẹt, suýt nữa làm cậu giật nảy.

Người đầu tiên bước ra là Ngụy Quân Hàm, Đàm Trí Dung theo sát phía sau, tiếp đó là Vương Lộ và Hà Tuyết Dao, Ngụy Chi Hòa bọc hậu.

Ngụy Quân Hàm hoàn toàn không sợ đang đứng ở nhà bếp tối tăm: "Có vẻ cũng ổn đấy, không có gì đặc biệt."

Đúng là một gian bếp trông như rất bình thường, nồi sắt để trên bếp lò xây dọc hai bên, phía trên có đậy nắp nồi, cái đằng sau thì mở hé, có thể nhìn thấy bên trong đang nấu nước, dựng thành khung cảnh đun nước bình thường.

Phía sau kệ bếp là giá để đồ, bày rau xanh, thịt tươi, gia vị.

Trong góc có một cái chum nước, ánh sáng không đủ, không nhìn được trong chum có nước hay không.



Bên cạnh chum nước có một cái bàn để thái đồ, dao kéo đều treo trên tường, có dao chặt xương, có dao để thái thịt bình thường, có loại móc sắt chuyên dụng để mổ lợn, tất cả đều có đủ.

Lưỡi dao ánh lại ánh sáng lạnh âm u, khiến đám Ngụy Quân Hàm đều không rét mà run.

Ban đầu chỉ nghĩ là một nhà bếp bình thường, nhưng sau khi vào trong rồi lại tạo nên hiệu ứng âm u đáng sợ.

Lại một tiếng két, cửa họ đi vào tự động đóng lại, không biết là do gió thổi hay là do người làm.

Nói chung là khiến đám Ngụy Quân Hàm giật bắn lên, Ngụy Chi Hòa gần cửa nhất thì lại cực kỳ bình thản.

Đối diện cánh cửa vừa vào còn có một cánh cửa dẫn đến căn phòng tiếp theo.

Họ không động gì vào đồ trong nhà bếp, mau chóng đi về phía cánh cửa tiếp theo.

Ngụy Quân Hàm dẫn đám bạn vừa đi qua chỗ kệ bếp thì nghe thấy Vương Lộ hét ầm lên.

Vương Lộ liều mạng ôm chặt lấy Đàm Trí Dung phía trước: "Á! Người, người chết!"

Đàm Trí Dung thì ôm cánh tay Ngụy Quân Hàm trước mặt cậu nhóc: "..." Tiếng hét của cậu nhóc bị Vương Lộ át đi.

Ngụy Quân Hàm bị hành động đột ngột của hai người làm giật bắn: "Giả cả thôi, sợ gì chứ."

Ngụy Chi Hòa đứng phía sau đột nhiên thòng một câu: "Nhìn kìa, hắn ta đang cử động."

Ngụy Quân Hàm vừa dỗ bạn xong lại bị ôm chặt: "..."

Hà Tuyết Dao luôn giữ im lặng suýt nữa cũng bị Ngụy Chi Hòa dọa phát khóc luôn, anh của Ngụy Quân Hàm quá đáng quá!

Thi thể trên đất đúng là giả, nhìn kỹ là có thể nhận ra là hình nhân mặc cổ trang, trên ngực thi thể cắm một cái chuôi dao, chỗ khóe miệng vẽ phẩm màu đỏ tươi, dưới ánh sáng tối mới có thể giả được. Thảo nào đám trẻ chưa từng thấy cảnh máu me thực sự bị dọa sợ, dựa theo thị lực người thường, không thể nhìn cái mà đã nhận ra thật giả ngay được.

Chỉ có thể nói, cảm giác hòa nhập vào môi trường của họ quá mạnh.

Sau khi chắc chắn trong bếp không có gì đáng sợ nữa, mọi người mới tiếp tục mở cánh cửa sang phòng tiếp theo, lúc này bốn người phía trước đã dính chặt vào nhau rồi, Ngụy Chi Hòa thì vẫn nhàn nhã như đang dạo hậu hoa viên nhà mình, hoàn toàn không liên quan đến không khí nhà ma.

Sau khi cánh cửa mở ra lại dẫn vào hành lang đi đến khu tầng một nhà cổ, chắc là hồi đó người hầu trong nhà cổ sẽ bưng đồ ăn vừa nấu xong ra, sau đó đi qua cửa này đến thẳng phòng ăn ở tầng một, hoặc là phòng của các chủ nhân khác trong nhà.

Tòa nhà cổ đã có lịch sử trăm năm này luôn bị gọi là "nhà ma", lý do có liên quan lớn với chủ nhân đầu tiên của nó.

Nghe đồn, chủ nhân đầu tiên của tòa nhà là một gia tộc lớn có tiếng tăm, họ Văn, sau này được gọi là Văn gia.

Phải biết là, trong mỗi đại gia tộc luôn có bí mật thế này thế kia, Văn gia cũng không ngoại lệ.

Lão gia Văn gia là một nhân vật phong lưu, ông rất giỏi làm ăn, chuyện kinh doanh ngọc thạch tổ truyền như diều gặp gió, có thể coi là giàu nhất vùng này. Vị Văn lão gia này không thích hút thuốc phiện, cũng không mê rượu ngon, thú vui duy nhất của ông ta chính là sưu tập mỹ nhân.

Vợ cả của Văn lão gia là tiểu thư thế gia được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của vùng, ông ta cưới về từ hồi trẻ, sau đó lại thêm nhị phu nhân, tam phu nhân, dì bốn, dì năm, mãi đến tận dì chín, bên ngoài không biết còn nuôi bao nhiêu cô gái không thể cưới vào cửa nữa.

Văn lão gia nhiều đàn bà, con cháu cũng không ít, sống trong khu nhà họ Văn có sáu cậu con trai, mười một cô con gái.

Đàn bà nhiều, thị phi cũng nhiều.

Đàn con trai của Văn lão gia càng lớn lên, đám đàn bà của ông ta càng mong con mình thành rồng trong đám người, đều muốn chiếm phần trong gia nghiệp Văn gia, cùng với sự lớn lên của đàn con, hậu viện Văn lão gia đấu đá lẫn nhau, người lừa ta dối càng ngày càng kịch liệt, gần như muốn đánh nhau đến một mất một còn.

Văn lão gia sáu mươi hai tuổi tự nhận cơ thể vẫn còn khỏe khoắn, cưới dì mười mới có mười chín tuổi có thể làm cháu của ông ta về.



Bi kịch của Văn gia bắt đầu từ đó.

Văn lão gia cùng dì mười ở với nhau được ba ngày thì chết trên bụng cô.

Văn gia chưa lập di chúc, sau khi ông ta chết, bắt đầu nổi sóng gió lớn. Văn gia tiến vào giai đoạn tranh cướp gia sản gay cấn vô cùng.

Đương nhiên, trong quá trình này vẫn có người chịu trách nhiệm đối với cái chết của Văn lão gia, đó chính là dì mười vừa mới vào cửa.

Người nhà họ Văn nhốt cô vào phòng, không cho ra ngoài.

Nhưng dì mười là ai, cô là đầu bảng thanh lâu, là người đàn bà mà nhị thiếu gia, con của đại phu nhân mê luyến, cô còn có một thân phận khác, người nhà họ Văn đều là kẻ thù của cô, cô vào Văn gia chính là để báo thù.

Mười năm trước, Văn lão gia nghe thầy phong thủy nói phải dời phần mộ tổ tiên mới có thể khiến gia tộc thịnh vượng, làm ăn phát tài, thế là nhìn trúng một mảnh đất, mà mảnh đất đó là nơi sống của bốn mạng người nhà dì mười. Văn lão gia lo lót trưởng thôn, phụ thân dì mười vì phản kháng mà còn bị đánh gãy chân, sau đó qua đời vì không được chữa trị, mẫu thân cũng vì đau lòng quá độ mà bị bệnh rồi qua đời cùng năm.

Dì mười cùng em trai sống nương tựa vào nhau lưu lạc đầu đường, để em trai có thể sống sót, cô dựa vào nhan sắc bản thân mà bán mình vào thanh lâu.

Sau đó chính là tám năm nhẫn nhịn, mãi đến khi vào được Văn gia.

Nhân lúc người Văn gia mải miết đấu đá giành gia sản, đánh nhau đến một mất một còn, dì mười đổ hết số thuốc chuột đã mua từ trước vào giếng nước, trong một đêm, nhà họ Văn từ trên xuống dưới, bất luận nam nữ già trẻ, tất cả đều chết hết.

Dì mười cuối cùng cũng treo cổ tự sát trong phòng.

Bên trên là những tin tức mà du khách ghé thăm nhà cổ được biết, trước khi vào đây, Ngụy Chi Hòa đã đọc lướt qua một lần.

Xem ra bọn họ sẽ còn phải bị "dọa" nhiều lần, nhà ma đã dựng lại toàn cảnh người nhà họ Văn khi chết, có thêm một số cảnh tượng đáng sợ mà người sau này nghĩ ra.

Khi xem giới thiệu sơ lược, du khách đã bắt đầu sợ rồi, sau khi đi vào lại nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ giống với những gì bản thân liên tưởng khi đọc giới thiệu, rồi đột nhiên có một bóng người màu trắng xuất hiện, di động bên cửa sổ, hoặc là nghe thấy tiếng bước chân "cộc cộc cộc", hoặc là có một xác chết giả rơi từ trên trần nhà xuống trước mặt du khách, những cảnh tượng này đều có thể dọa du khách sợ đến run lẩy bẩy.

Người có thể bị dọa đến hồn bay phách lạc, có lẽ đều đã nhập tâm quá sâu.

Lúc này, đám Ngụy Chi Hòa đã đi đến địa điểm tiếp theo, chắc là phòng ăn.

Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, không có tiếng động gì.

Ánh nến trong hành lang mờ mờ ảo ảo, gió thổi một cái, bóng người trên đất cũng bắt đầu lay động.

Ngụy Quân Hàm vẫn là người dẫn đầu, lúc này lưng cậu nhóc đã đầm đìa mồ hôi, tất cả đều là mồ hôi lạnh, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Năm người thong thả đi về phía trước, cuối cùng cũng đã đến được cửa nhà ăn trong bầu không khí đáng sợ.

Có điều, phòng ăn có mấy phần hơi thở hiện đại cũng không thể khiến họ cảm thấy thoải mái hơn được, họ ngửi thấy mùi máu tanh nồng buồn nôn.

Ngụy Chi Hòa vượt lên trước bốn người, bước chân vững chắc, vào phòng ăn đầu tiên.

Hiện trường tử vong được sắp xếp rất chân thực, khiến mọi người sởn cả tóc gáy.

Đàm Trí Dung hỏi nhỏ Ngụy Chi Hòa đằng trước: "Tất, tất cả đều là xác chết ạ?"

Thi thể ngã ngang dọc trong phòng ăn hình chữ nhật kiểu tây, đây chính là một hiện trường án mạng chân thực.

Ngụy Chi Hòa không hề trả lời câu hỏi của Đàm Trí Dung, cậu đặt ngón trỏ lên động mạch của "xác chết giả".

Cậu thu vẻ nhàn nhã lại, nói với bốn người đứng cách cậu hai mét bằng giọng rất vững: "Chúng ta mau ra ngoài thôi, nơi này đáng sợ quá."

Ngụy Quân Hàm: "..." Bọn này có nhìn thấy tí sợ hãi nào trên mặt anh đâu.