Chương 13: Theo Sát Bảo Vệ

Trong ấn tượng của Ngụy Chi Hòa, Ngụy Quân Hàm ít khi về quê, lần nào hai người gặp nhau cũng chỉ toàn chào hỏi qua loa.

Bình thường cậu thích chui lên núi, chỉ cần được nghỉ một cái là mấy ngày liền không về nhà, cho dù Ngụy Quân Hàm và Ngụy Cẩm Phàm có về cũng chưa chắc đã nói được với cậu mấy câu, lâu dần, chẳng biết hai anh em có nói được với nhau đủ trăm câu không.

Đến đại học Thanh Nguyên rồi, Ngụy Chi Hòa không thể tránh khỏi chuyện tiếp xúc với Ngụy Quân Hàm, dù gì cũng là em họ cậu, có thế nào cũng phải quan tâm hơn đôi phần. Quan tâm một cái liền phát hiện, Ngụy Quân Hàm lại hơi sợ mình, hơn nữa còn không hề phản bác.

Thực ra cậu chỉ hơn đối phương bốn tuổi, có chỗ nào đáng sợ đâu.

Chẳng lẽ vì hồi trước nhìn thấy cậu đập con yêu quái dạy mãi không sửa còn định trộm hoa quả trong siêu thị, sau đó để lại ám ảnh tâm lý, là em cậu mà tâm lý lại yếu quá.

Trong đầu đã tìm ra được căn nguyên, Ngụy Chi Hòa cũng không giả vờ nữa, nghiêng người ngồi trên ghế quan sát Ngụy Quân Hàm.

"Yên tâm, chỉ cần em không chọc giận anh, anh sẽ không đánh em."

Ngụy Quân Hàm: "..." Đây là cách làm thân với em trai à? Vừa mở miệng ra đã nói đánh với đấm.

Nhưng không thể không nói, cách này rất có hiệu quả, Ngụy Quân Hàm không dám bất kính với Ngụy Chi Hòa, mấy kiểu như "coi thường người anh họ đến từ thôn quê", "chế giễu phong cách ăn mặc quê mùa của anh họ", "khinh bỉ hành vi cử chỉ của anh họ dưới quê" đều không thể xảy ra với hai người.

Ngụy Quân Hàm có bản lĩnh đến mấy thì cậu nhóc cũng từng thấy bộ mặt hung tợn của Ngụy Chi Hòa rồi, cậu nhóc chỉ nghĩ một giây rồi gật đầu, đây là anh của cậu.

Ngụy Chi Hòa cũng không nhiều lời nữa: "Thế thì đi ngủ đi, mai anh đi cùng em ra bến tàu điện ngầm."

Ngụy Quân Hàm tức tốc bò lên giường, nằm xuống chỗ cạnh cửa sổ: "Vâng." Bụng nghĩ, cậu dù gì cũng sắp cao mét tám rồi, lúc trên sân bóng đối mặt với đối thủ chẳng chút sợ hãi nào, sao lúc này lại nhát gan thế chứ, thở dài.

Hai người ai ngủ chỗ người nấy, Ngụy Quân Hàm tuổi chưa lớn chuyện cần nghĩ cũng ít, đầu óc đơn giản hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.

Ngụy Chi Hòa không bao lâu cũng ngủ, cậu không có tật lạ giường hay chuyển sang nơi khác sẽ mất ngủ, muốn ngủ tự nhiên sẽ ngủ được.

Lần đầu tiên cùng anh họ ngủ chung một chiếc giường, Ngụy Quân Hàm căng thẳng đến quên kéo rèm cửa sổ, mặt trời vừa lên cái đã rọi đau cả mắt, hai người đều dậy sớm nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt, tinh thần sảng khoái.

Khi hai người ngủ dậy, vợ chồng Ngụy Cẩm Phàm đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, cô giúp việc của nhà trùng hợp xin nghỉ, hai người tự mình nấu nướng, cũng giúp hai vợ chồng tìm lại cảm giác cùng vào bếp như hồi mới kết hôn, góp phần hâm nóng tình cảm.

Ăn sáng xong, Ngụy Chi Hòa muốn đến cửa hàng luôn, cậu cùng Ngụy Quân Hàm ra ngoài.

Trước khi đi, Lâm Khả Vi còn bảo Ngụy Chi Hòa mang ít đồ ăn sang, có điều Ngụy Chi Hòa ngại nặng, chỉ cầm theo hai túi đồ ăn vặt.

Lên tàu điện ngầm rồi, Ngụy Chi Hòa nhét luôn hai túi đồ ăn vặt cho Ngụy Quân Hàm.

Ngụy Quân Hàm: "..."

Lúc này màn hình trên tàu điện ngầm đang phát bản tin, biên tập viên nghiêm túc nhắc nhở công dân ra ngoài phải chú ý an toàn, nhất định phải tin tưởng chính phủ, tin tưởng cảnh sát.

"Gần đây, các khu vui chơi giải trí lớn liên tục xuất hiện tình trạng nhân viên mất tích. Sáng hôm nay, công viên hồ Đông Dương đã có hai học sinh cấp ba mất liên lạc với gia đình, cảnh sát đã tham gia điều tra, nếu như có ai gặp được hai học sinh này, xin hãy báo lại với cảnh sát phường Đông Dương. Mặt khác, cũng xin các vị phụ huynh dặn dò con nhỏ, không nên đến chơi ở những nơi nguy hiểm, nếu con bạn có ra ngoài, xin các vị phụ huynh có thể nắm rõ được hướng đi của con."

Nghe xong bản tin, Ngụy Chi Hòa hỏi Ngụy Quân Hàm: "Em với bạn đi đâu chơi?"

Ngụy Quân Hàm đang mải nhắn tin wechat với bạn nên không để ý bản tin nói gì: "Công viên hồ Đông Dương, bạn em bảo nhà ma mới mở bên đó hay lắm, giờ đang có hoạt động khuyến mại nên sang chơi thử."

Ngụy Chi Hòa vừa xem video về công viên hồ Đông Dương trong bản tin, cảm thấy sự việc hơi là lạ.

Ngụy Chi Hòa nói: "Anh đi cùng em." Sau đó cậu cúi đầu mở điện thoại tìm trong app tin tức xem bản tin liên quan đến vụ án nhân viên mất tích.

Nội dung tường tận thì cảnh sát không công khai với truyền thông, nhưng các nhân viên mất tích đều có một đặc điểm chung, đó là đều biến mất trong hoặc xung quanh công viên hồ Đông Dương.



Giờ lại thêm hai học sinh cấp ba mất tích, có thể thấy sự tình không đơn giản như tưởng tượng.

Không có khả năng là lừa bán người lắm, cũng không phải cố ý gϊếŧ người.

Đến thời điểm hiện tại, cảnh sát vẫn chưa tìm được thi thể có DNA trùng khớp với mẫu do người nhà người mất tích để lại.

Tất cả những người mất tích đều như đã hoàn toàn biến mất, đến cái bóng cũng không thấy, đúng là chuyện lạ kỳ.

Ngụy Cẩm Phàm và Lâm Khả Vi đều rất bận, có khả năng không để ý tin tức, nếu vậy, chi bằng hôm nay cậu đi theo bảo vệ cậu em chưa trưởng thành và không thông minh lắm này vậy.

Ngụy Quân Hàm suýt nữa là giật mình đến va đầu vào cửa: "Anh, anh nói gì cơ?"

"Anh nói đi cùng em đến công viên hồ Đông Dương, yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em cùng bạn học vào nhà ma đâu."

Ngụy Quân Hàm hơi khó xử: "Nhưng mà..."

Ngụy Chi Hòa vỗ vai cậu nhóc: "Không có nhưng mà, anh nói đi là đi."

Ngụy Quân Hàm: "..."

Trước da^ʍ uy của ông anh họ, Ngụy Quân Hàm không thể làm gì khác ngoài đồng ý, cậu cũng lên nhóm wechat bảo chuyện này với đám bạn.

"Anh tao bảo muốn cùng đến công viên hồ Đông Dương, bọn mày không ý kiến gì chứ."

Thái độ của con gái cấp ba với sinh viên đại học khác hẳn, các cô nàng đặc biệt kích động!

"Oa, bọn tao không biết mày còn có anh đấy, mặt mũi như nào?"

Ngụy Quân Hàm lén quan sát anh họ mình, bỏ cái mặt hung tợn đi thì thực ra anh họ cậu tiên khí đầy mình, như tiên trưởng không dính khói bụi trần gian, khi mỉm cười còn có thể khiến người ta sinh ảo giác như ánh mắt dịu dàng lắm vậy.

Đúng, đều là ảo giác cả.

Để thỏa mãn tính tò mò của đám con gái, Ngụy Quân Hàm hỏi Ngụy Chi Hòa có thể chụp chung một bức ảnh không, người kia nói không thành vấn đề.

Ngụy Chi Hòa ôm Ngụy Quân Hàm chụp bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai anh em.

Tướng mạo hai người mỗi người một vẻ, Ngụy Quân Hàm ngắm nghía bức ảnh vừa chụp một hồi, sau đó chẳng muốn gửi vào nhóm nữa.

Cuối cùng, vẫn gửi.

Đám bạn trong nhóm nhắn vô số dấu chấm than.

"Ôi vl! Đây là anh mày á!?"

"Tao hết mana rồi, đẹp trai quá mẹ ơi cứu mạng!"

"Tường đằng sau không vênh, đã giám định ảnh này chưa pts."

"Ngụy Quân Hàm mày được lắm, có ông anh đẹp trai thế này sao không đem ra sớm một tí."

Ngụy Quân Hàm khẽ thở dài, cậu biết ngay mà, mình ghét anh họ chắc chắn còn lý do khác.

Đẹp trai hơn cậu, đều không thể tha thứ.

Ngụy Chi Hòa làm sao biết được suy nghĩ của thiếu niên trẻ trâu Ngụy Quân Hàm, cậu còn đang mải tìm tin tức liên quan đến sự việc người mất tích ở công viên hồ Đông Dương.



Tin tức mà cảnh sát không cho công bố muốn tìm trên mạng khá là khó, cậu đóng app tin tức lại, mở diễn đàn trường ra, sau khi tìm theo từ khóa, cậu phát hiện cũng có không ít bài đăng liên quan đến sự việc này.

Ngụy Chi Hòa ấn vào bài đăng hot, tiêu đề là "Cảm giác hung thủ trong vụ án nhân viên mất tích không bình thường, có khả năng không phải con người."

Anh hùng thường nhìn nhận khác, bởi vì Ngụy Chi Hòa cũng nghĩ như vậy, giờ cậu chỉ muốn biết ở hiện trường đã lưu lại những dấu chân nào.

Đương nhiên, cậu không phải muốn giúp cảnh sát tìm hung thủ không công, mục đích cậu làm vậy chỉ để tìm đồ ăn vặt, tiền đề là cậu phải xác định sự việc nhân viên mất tích có phải do yêu vật gây ra không đã.

Mở bài đăng ra, nội dung cung cấp bên trong cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn có vài bức ảnh mà phía cảnh sát không công khai, có ảnh do chủ topic tự mình chụp lại, cũng có ảnh do cư dân mạng cung cấp, tổng hợp lại, quả thực đã cho Ngụy Chi Hòa một phương hướng.

Yêu vật quấy phá, không sai vào đâu được.

Chỉ là không xác định được là dạng yêu vật gì.

Lượng người đi tàu điện ngầm cuối tuần không ít, Ngụy Chi Hòa cùng Ngụy Quân Hàm xuống tàu ở trạm Tây Tháp, đi thêm năm trăm mét nữa là đến cổng nam của công viên hồ Đông Dương, gần nhà ma mới mở, nghe nói nhà ma này là một trong những nhà ma đáng sợ nhất cả nước.

Nhà ma công viên hồ Đông Dương được cải tạo lại theo phong cách của nhà cũ.

Nhà ma thực ra là một tòa nhà lớn của một đại gia tộc để lại từ thời Dân quốc, nó đã trải qua màn tranh đấu gia tộc, cũng đã trải qua cuộc kháng chiến, vốn có thể coi như một kiến trúc lịch sử, nhưng tòa nhà này từng có tin đồn là "hung trạch", chủ nhà đành phải cải tạo nó thành nhà ma cho dân chúng vào chơi.

Tòa nhà cổ xưa này tổng cộng có năm tầng, trong đó có một tầng hầm dưới đất.

Công ty phụ trách công viên hồ Đông Dương tiến hành tu bổ lại tòa nhà một cách tỉ mỉ, cải tạo lại theo sự kiện đã xảy ra trong tòa nhà, tận dụng từng căn phòng và hành lang.

Bên trong nhà ma có quản gia thời Dân quốc, có cha, có thiếu gia, có phu nhân, có trẻ nhỏ, có người hầu, chỉ khi du khách tiến vào trong rồi mới lần lượt xuất hiện, đương nhiên, cũng sẽ căn cứ theo căn phòng đi vào mà khách sẽ được xem những nội dung khác nhau.

Vừa xem xong bản giới thiệu cụ thể về nhà ma, bạn học Ngụy Quân Hàm đều đã đến đủ, tập hợp tại địa điểm đã hẹn.

Ngụy Quân Hàm giới thiệu ông anh họ với các bạn.

Con gái trong thành phố quả thực to gan hơn con gái ở trên trấn nhiều, vừa đến đã hỏi Ngụy Chi Hòa có bạn gái chưa.

Ngụy Chi Hòa cười trả lời: "Chưa có đâu."

Các cô gái vô cùng vui vẻ, mời cậu cùng vào nhà ma thám hiểm.

Mục đích Ngụy Chi Hòa đến đây vốn là để bảo vệ Ngụy Quân Hàm, tất nhiên là đồng ý. Cậu đối xử với mọi người luôn ôn hòa, các chàng trai không hề cảm thấy khó chịu vì con gái đều bị cậu thu hút hết cả, đằng nào trong số đó cũng có người thích con trai.

Bạn phụ trách mua vé mua luôn cả vé cho Ngụy Chi Hòa.

Mọi người đến trải nghiệm nhà ma cuối tuần không hề ít, lúc vào còn phải xếp hàng, nhân viên công tác phân mọi người vào theo đợt.

Không muốn lại gần đám con gái quá, Ngụy Chi Hòa lựa chọn đi cùng với Ngụy Quân Hàm.

Có cô gái hỏi Ngụy Chi Hòa: "Anh Chi Hòa, anh không đi cùng bọn em được ạ?"

Ngụy Quân Hàm muốn nói cậu không muốn đi cùng với ông anh này đâu!

Nhưng Ngụy Chi Hòa lên tiếng nhanh hơn cậu nhóc, cậu nở nụ cười mê hồn, giọng nói ôn hòa: "Không được đâu, em trai anh nhát gan lắm, anh phải đi theo bảo vệ nó." Nói xong còn choàng tay khoác lên vai cậu nhóc, vỗ nhẹ vai cậu, như hai anh em quan hệ vô cùng thân thiết.

Các cô gái: "Ồ~~ hiểu rồi."

Ngụy Quân Hàm không dám cãi lại anh họ đang gào khóc trong lòng: "..." Bọn mày hiểu cái khỉ gì!