Chương 3: Anh trai và chị họ

Tô Bách Khê nhìn đứa cháu gái duy nhất chưa từng gặp mặt của mình, ông đặt bút lông trên tay xuống, hiền lành vẫy tay với Tô Uyển Uyển bảo cô ngồi xuống ghế sô pha: "Nhanh lại đây ngồi, bác Tô, đi xem Mẫn đã về chưa, nếu nó về thì để nó gặp em gái nó một chút. "

Tô Bách Khê rửa tay trong chậu nước đặt trên giá gỗ, dùng khăn trắng lau đôi tay thon dài, lúc này mới ngồi trên sô pha, tự tay rót một tách trà cho cháu gái, đẩy bánh ngọt trên bàn trà đến trước mặt cô: "Mấy năm nay bên ngoài cháu đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi. Là nhà họ Tô có lỗi với cháu mà không tìm cháu kịp thời. Đừng trách ba cháu, cũng đừng oán giận nhà họ Tô. Bây giờ là cháu đã về nhà, nhìn về phía trước, sống tích cực, lạc quan. Bây giờ là xã hội mới, phụ nữ cũng giống như đàn ông, nếm trải đau khổ, nỗ lực tiến lên vì bản thân, vì quốc gia, vì dân tộc cầu tiến thì cũng có thể làm nên sự nghiệp. Cá nhân đặt trước mưa gió đất nước và dân tộc, thật quá tầm thường, hiểu không?.

Tô Uyển Uyển đã nghĩ về nhiều kiểu lời nói đầu của ông nội dành cho cô, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới sẽ nghe được lý do thoái thác mới mẻ này.

Nàng không ghét, tuy rằng không hiểu một chút, nhưng cô cảm thấy có hứng thú.

Mặc dù lần đầu gặp ông ngoại trẻ và đẹp trai này, nhưng cô tự nhiên có ấn tượng tốt về ông, ông là một người ngay thẳng và lịch lãm, cô đã từng gặp nhiều người thuộc mọi tầng lớp, đủ loại mặt trong xã hội, nhưng cô rất ít khi nhìn thấy người giống như ông cô, không nói chuyện được mất của cá nhân, lo lắng cho nước cho dân, một người đàn ông thân sĩ* chính khí mà ấm áp. (*Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ)

Đôi khi cô đi ngang qua một nhà hàng và quán cà phê phương Tây, qua cửa sổ kính cô sẽ nhìn thấy một số người đàn ông thượng lưu trong bộ âu phục phẳng phiu, khăn tay sạch gấp trong túi, ưu nhã uống cà phê, trên bàn kính cắm một bông hoa hồng đỏ tươi đẹp, cô luôn nghĩ rằng họ là nhóm người thời thượng, bí ẩn và cao quý nhất trong xã hội này.

Tuy nhiên, ông nội trước mặt không uống cà phê, đang bưng một tách trà xanh, trong túi áo âu phục cũng không có khăn tay, nhưng cô cảm thấy ông so với bọn họ còn cao quý, tao nhã hơn rất nhiều.

"Ông nội, cháu hiểu rồi. Chỉ là, ông nội, cháu, cháu không được đi học, không biết chữ. Cháu có thể học chữ với ông không?" Tô Uyển Uyển mong đợi nhìn về phía ông nội, người cho cô sự ấm áp của trưởng bối.

Tô Bách Khê cười tán thưởng, nói: "Rất tốt. Đúng là con nhà họ Tô của ta. Dù lưu lạc bên ngoài, đã trải qua khó khăn, nhận ra thân phận của mình. Không bị ngoại vật quấy nhiễu, ham học hỏi cầu tiến. Ông nội mừng cho cháu. Ông nội đã làm thủ tục nhập học cho cháu rồi, cùng trường với anh trai cháu. Tuy nhiên, nó học đại học còn cháu đang học THCS. Cháu không biết chữ và không theo kịp việc học cũng không sao. Cháu có thể hỏi anh trai Mẫn của cháu, cũng có thể tới hỏi ông, ngày thường trong tuần, ông có thể bận chuyện Bộ Ngoại giao, cháu có thể tới học chữ với ông nửa ngày cuối tuần. "

Tô Uyển Uyển gật đầu liên tục, rất vui. Cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội và nỗ lực học tập chăm chỉ gấp mười, gấp trăm lần, đây là giấc mơ mà trước đây cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, làm sao cô không nắm chắc được chứ?

Có trời mới biết cô hâm mộ những nữ sinh đó đến mức nào, những người có thể viết, đọc báo, mặc váy học sinh xếp li, đi dạo phố hay đi tàu điện.

Cô cũng hâm mộ với những nữ quân nhân lái xe quân sự. Họ đẹp trai hơn những người đàn ông mặc quân phục. Đi đến đâu, người khác đều phải cúi chào nhường đường. Những khẩu súng lục trên eo các cô ấy khiến lòng cô rất ngứa mắt. Nếu cô cũng biết bắn súng, có phải sẽ không bị người khác bắt nạt chỉ để tranh giành một cái bánh bao.

Nói đến quân nhân, cô nhớ rằng bác Tô cũng đã nói với cô, cha Tô của cô là tư lệnh không quân. Nhưng mà ông nội nói rất nhiều, bảo cô có thể tìm anh trai cô Tô Mẫn Hàng hỏi bài, có thể nhờ anh ấy dạy, duy nhất không nói tới cha Tô của cô.

Lưu Tuyết Lan nói rằng ông đang đi công tác ở Nam Kinh, vài ngày mới về, ông không biết cô trở lại nhà họ Tô sao?

Chuyện gì khiến ông không về gặp cô?

Ông nội hỏi cô thêm mấy câu, cô trả lời cẩn thận từng câu một, vừa nói chuyện thì bác Tô quay lại, có hai người khác bước vào cùng.

Một nam một nữ, nam thanh nữ tú, đều mười bảy, mười tám tuổi.

Người thanh niên đó ăn mặc như một nam sinh mà cô từng thấy trên đường, mặc một bộ học sinh kiểu Tôn Trung Sơn, thân hình thon dài, trông đẹp hơn bất kỳ nam sinh nào mà cô từng thấy, nước da rất trắng, khuôn mặt trái xoan, mày kiếm mắt sáng, khí chất rất giống ông nội cô, ngoại hình cũng có phần giống, có lẽ là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, Tô Mẫn Hàng.

Cô gái có mái tóc dài xõa vai, đeo một chiếc băng đô con bướm màu vàng, mặc bộ đồng phục học sinh áo xanh váy đen mà cô hâm mộ. Các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những tấm áp phích quảng cáo ngôi sao điện ảnh mà cô từng xem, trên người cô gái có vẻ khinh thường và kiêu ngạo của những người giàu có mà cô đã từng thấy rất nhiều, có chút giống Lưu Tuyết Lan mà cô vừa gặp, ngũ quan của họ có chút giống nhau, Có thể là họ hàng nào đó của Lưu Tuyết Lan?

Không đợi Tô Uyển Uyển suy xét rõ ràng, họ đã đi tới, chào ông nội Tô Bách Khê.

Tô Uyển Uyển có thể hiểu rằng nam sinh gọi là "Ông nội" và cô gái gọi là "Ông Tô".

Cô lại nghe thấy ông nội giới thiệu cô với hai người họ: "Mẫn Hàng, Quân Lan, đây là em gái các cháu, Tô Uyển Uyển, la Tô tiểu thư nhà họ Tô chúng ta. Uyển Uyển, lại đây, gặp anh trai và chị họ của cháu."

“Anh trai, chị họ.” Tô Uyển Uyển nghe lời gọi một cách ngọt ngào. Cô thấy anh trai cười thân thiện với mình, còn lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ, thắt một chiếc nơ xinh xắn, đưa cho cô: “Anh đã rất vui khi biết mình có em gái, không biết em mình thích gì. Anh đã cố ý mời em họ Roland đi cùng, đến quầy bách hóa chọn món quà đặc biệt cho em. Mong em thích nó."