Chương 2: Ông nội Tô Bách Khê

Tô Uyển Uyển cúi đầu hành đại lễ trước Lưu Tuyết Lan: "Gặp qua thiếu phu nhân."

Cô không ngu ngốc đến mức vừa đến đã nhận mẹ cả, một phu nhân danh giá, giàu có nhà chính sẽ không coi trọng sự lấy lòng của cô mà ngược lại trong lòng cười nhạo sự ngu dốt không biết trời cao đất rộng của cô.

Đúng vậy, cô ấy vẫn biết một số thành ngữ, kinh nghiệm xã hội của cô khá thuần thục.

Ai bảo cô lớn lên trong xã hội, trong hội trường nghe người kể chuyện không ít chứ?

Lưu Tuyết Lan nhìn Tô Uyển Uyển, cô gái nhỏ mười lăm tuổi này mặc dù rất gầy, nhưng rất cao, tay dài chân dài, khuôn mặt tròn, lông mày lưỡi liềm, đôi mắt hoa đào, đôi môi anh đào đầy đặn, làn da hơi ngăm đen. Không giống một minh tinh màn bạc đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc, nhưng quả thực là một tiểu mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt đó rất ngây thơ tự nhiên, và đó là đôi mắt rất biết gạt người.

Mặc một chiếc váy kẻ sọc không vừa vặn, rõ ràng là vừa mua từ một cửa hàng quần áo, tóc cắt dài đến tai, tuy có dấu vết chải chuốt nhưng cuộc sống nghèo khó ở chợ hơn mười mấy năm đã để lại dấu ấn sâu đậm trên người cô bé. Không phải một bộ váy, một đôi giày da, cắt sửa tóc một lần liền có thể che lại.

"Đứng lên đi. Bây giờ đã về rồi, mọi việc phải làm theo phép tắc của nhà họ Tô. Không thể thản nhiên như trước nữa. Ông nội ngươi là người coi trọng quy tắc nhất. Ta không có con gái, chỉ có một người con trai duy nhất, anh trai ngươi Tô Mẫn Hàng, ngươi là tôn tiểu thư nhà họ Tô, phải gọi ta là "Mẹ". Anh trai ngươi đi học ở trường không ở nhà, cha ngươi đi Nam Kinh, sẽ trở lại trong vài ngày tới . Lão gia nhà họ Tô là ông nội của ngươi, lát nữa sẽ có người đưa ngươi đi gặp, gặp người thì phải gọi "ông nội", không cần ngây ngốc như thế này nữa, làm mất phép tắc nhà họ Tô, không người ta lại nói ta làm mẹ cả không dạy dỗ ngươi tốt, hiểu không .... ” Nói xong, bà ta từ trên bàn mở ra một cái hộp gỗ nhỏ, lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc bích tinh xảo đưa cho cô: "Ta và ngươi trở thành mẹ con là do duyên phận, chiếc vòng ngọc này là của hồi tặng cho ngươi đeo chơi, cũng là tấm lòng mẹ cả ta. "

Tô Uyển Uyển trong lòng vô cùng bội phục Lưu Tuyết Lan, cô rõ ràng thấy mình là không đối phó, nói cái gì mà cô ngây ngốc? Cô ngây ngốc chỗ nào?

Còn nói dạy cô, mới gặp con có mấy phút, bà ta đã mở miệng quy tắc im lặng quy tắc, những vẫn luôn miệng quở trách, xin hỏi bà ta dạy cô cái gì?

Nếu không phải nhờ người do ông cô cử đến mua đồ ăn cho cô, e rằng bây giờ cô vẫn còn bị đói, mà Lưu Tuyết Lan cho cô uống hớp nước cũng không.

Nhưng bà ta lại giả làm mẹ hiền, tặng cho mình vòng tay, cô đưa tay nhận lấy, thậm chí liên tục nói “Cảm ơn mẹ” nhưng trong thâm tâm cô hiểu rão đây là đánh một cái tát lại cho quả táo ngọt thôi .

Vả lại, cô sắp đi gặp ông nội Tô Bách Khê, người đứng đầu nhà họ Tô, đương nhiên Lưu Tuyết Lan phải làm công việc ngoài mặt.

Sau khi đứng nghe lời "dạy dỗ" kỳ quái chứa súng mang gậy của Lưu Tuyết Lan một lúc lâu, bác Tô, người đã đưa Tô Uyển Uyển đi mua quần áo và đồ ăn, bước vào.

Bác Tô là tài xế của Tô Bách Khê, lão gia nhà họ Tô, đồng thời là người hầu lâu năm của nhà họ Tô, là tâm phúc, là người giúp đỡ của Tô Bách Khê, ông hơn 50 tuổi, khôn khéo tài giỏi, trên người mặc một thân âu phục màu lam đường vân, trong có tinh thần lại ôn hoà. Cười nói với Lưu Tuyết Lan rằng lão gia mời Tôn tiểu thư đi qua.

Lưu Tuyết Lan rất tử tế và lễ phép với bác Tô, thái độ của bà ta có thể nói là cung kính, đứng dậy tiễn ông và Tô Uyển Uyển ra khỏi cửa.

Bác Tô đưa Tô Uyển Uyển đi vòng qua vài hành lang, sau đó đến phòng làm việc của ông cô "Thính tùng viện".

Ngay khi Tô Uyển Uyển bước vào Thính tùng viện, cô có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của mực, sách và nhựa thông.

Cô ngước mắt lên và thấy giá sách khắp phòng, từng hàng sách, riêng một tủ lớn bày đầy sách bên trên, giấy, bút mực. Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang khom lưng cầm bút lông, tập trung viết gì đó.

“Lão gia, Tôn tiểu thư đến.” Bác Tô cung kính nói với người kia.

Nghe vậy, Tô Bách Khê ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Uyển Uyển rồi mỉm cười gật đầu: "Cháu là Uyển Uyển đúng không? Ông là ông nội của cháu là Tô Bách Khê."

Tô Uyển Uyển dám nhìn người đàn ông cầm bút lông trên tay, đang mỉm cười với cô, ông mặc bộ đồ rất lịch lãm, thân hình cao lớn, tuấn lãng hiền lành, cô biết ông đã năm mươi tuổi, nhưng ông trông như mới ngoài bốn mươi tuổi.

Bác Tô nói, ông nội của cô là người Hàn Lâm triều trước, là một vị quan to, có học vấn nhất.

Tô Uyển Uyển không hiểu Hàn Lâm là gì, nhưng nhìn những cuốn sách trong căn phòng này, còn có hơi thở văn nhân nồng đậm trren người ông cô, cô nghĩ ông nội cô nên rất hiểu biết, điều này khiến cô rất hâm mộ, cô thực sự muốn giống ông nội, tôi phải có thể đọc và hiểu những cuốn sách này, có thể viết các kiểu chữ đầy ý nghĩa bằng bút lông như ông.