Chương 1: Tô Uyển Uyển vào đại quan viên

Tô Uyển Uyển đi theo mẹ Hứa, đi qua từng hành lang có hàng rào chạm khắc lan ngọc, cô chợt nhớ lúc mình ở quán trà làm giúp việc nghe qua một đoạn ngắn của 《 Hồng Lâu Mộng 》. Một bà lão nông thôn tên bà Lưu đến Vinh quốc phủ nguy nga tráng lệ, có một loạt câu chuyện kịch tính về sự va chạm giữa người giàu và người nghèo. Trong chương đó, người kể chuyện gọi tên là "Bà Lưu tiến đại quan viên" .

Tô Uyển Uyển cảm thấy cô ấy bây giờ giống như bà Lưu tiến vào nơi gọi là nhà họ Tô ” Đại quan viên".

Cô là con gái ngoài giá thú bị bỏ rơi bên ngoài của thiếu gia nhà họ Tô, Tô Đông Lai, mẹ cô chỉ là một ca sĩ nghèo, được xem như lễ vật tặng cho cha cô, còn chưa kịp mẹ quý nhờ con, ngay tại trong chiến loạn đã mất.

Giờ đây, cô được nhà họ Tô mang về nuôi, tất cả người cùng lứa làm cùng nghề kiếm sống đều nói với cô một cách hâm mộ rằng từ nay cô sẽ là một tiểu thư giàu có đeo vàng đeo bạc.

Nghe nói bộ đồ dùng bát đũa của người giàu đều làm bằng vàng, nền nhà lát gạch vàng, có hàng chục người hầu hầu hạ dùng bữa, bất kỳ món đồ trang trí cổ nào trong nhà đều có thể cho những người nghèo ăn cả đời.

Tô Uyển Uyển vốn cho rằng những gì mọi người nói hơi khoa trương, nhưng cô lên chiếc xe màu đen sáng bóng và đi vào cánh cổng sắt cao ngất của nhà họ Tô, Tô Uyển Uyển gần như quên thở khi nhìn căn biệt thự gạch đỏ cao và xinh đẹp kia, làm thế nào có thể có ngôi nhà đẹp như vậy?

Mẹ Hứa dẫn cô nói: "Uyển Uyển tiểu thư vẫn không biết đúng không? Gạch đỏ trong nhà này đều là do thiếu gia mua từ nước ngoài về."

Tô Uyển Uyển kinh hãi: Người giàu xây nhà đều mua gạch từ nước ngoài sao? Cô thậm chí không biết nước ngoài ở hướng nào.

Mẹ Hứa tiếp tục dẫn cô đi về phía trước, cô vô cùng bội phục, những hành lang này đối với cô đều giống nhau, nhưng mẹ Hứa lại thoải mái đi lại, nếu không có bà ta mang theo cô, Tô Uyển Uyển cảm thấy mình nhất định sẽ bị lạc.

Trên tường ở rìa hành lang có nhiều hình chạm khắc rất đẹp, có khảm vô số viên ngọc lục bảo xanh đỏ.

Khi đi qua một tòa nhà ba tầng, mẹ Hứa chỉ vào tầng nhỏ, nói với Tô Uyển Uyển, "Đó là gian phòng mà lão phu nhân ở khi còn sống, có thấy tấm kính hoa màu không? Nó cũng được mua ở nước ngoài, cái đó loại thủy tinh không cần lau, lâu ngày sẽ không bị bám bụi, một tấm thủy tinh cũng đủ mua một quán cơm. Thiếu gia chúng ta là một người con có hiếu. "

Mẹ Hứa là người của phu nhân phòng chính, vợ cả của cha cô, đi đường bà ta luôn khoe khoang sự giàu có của nhà họ Tô, Tô Uyển Uyển sẽ không ngây thơ nghĩ bà ta đang giúp mình làm quen với nhà họ Tô.

Mặc dù cô sống không cố định từ khi còn nhỏ, cô chưa bao giờ đi học, cũng không biết chữ, nhưng cô lớn lên trên đường phố kiếm ăn mà lớn lên. Đủ loại chuyện xưa ở quán trà cô nghe không ít, người trong gia đình giàu có lục đυ.c với nhau, cô cũng nghe không ít.

Cô không phải tiểu thư từ trong bụng thiếu phu nhân, tự nhiên đứng ở đối lập với bà ta.

Người phụ nữ nào yêu con của chồng mình với người phụ nữ khác?

Sở dĩ bà ta sai mẹ Hứa đến đón cô là vì nhà họ Tô vẫn còn một chủ gia đình là ông nội Tô Bách Khê của cô.

Ông nội cô lên tiếng muốn tìm cốt nhục nhà họ Tô, bà ta là thiếu phu nhân nhà họ Tô, có thể không làm ra vẻ được sao?

Sau một 15 phút đi bộ, cuối cùng cô cũng đến gian phòng thiếu phu nhân nhà họ Tô ở, cũng là mẹ cả Lưu Tuyết Lan của cô.

Bước vào nhà, có thể cảm nhận được không khí sang trọng bên trong, những món đồ nội thất, đồ cổ đều toát lên hơi thở của thời gian.

Lưu Tuyết Lan, ngoài ba mươi tuổi, có mái tóc xoăn bồng bềnh ngang tai giống ngôi sao điện ảnh lưu hành đương thời, trên dái tai của bà ta là một viên ngọc trai trắng tròn to hơn móng tay cái của Tô Uyển Uyển.

Mặc một chiếc sườn xám bằng lụa với những bông hoa trắng trên nền xanh lam, hai chuỗi vòng ngọc trai màu trắng quanh cổ, một chiếc khăn choàng màu be có tua buông trên vai.

Lông mày của bà ta vừa mảnh vừa dài, đôi mắt sắc sảo, môi tô son đỏ chót, khuôn mặt nhỏ hình hạt dưa, làn da trắng nõn, dáng người lung linh, khí chất cao quý, giống kiểu phái đoàn thiếu nãi nãi nhà có tiền mà là Tô Uyển Uyển bình thường ở đầu đường ngẫu nhiên nhìn thấy, nhưng mà bà ta so với bọn họ nhiều hơn một phần cao ngạo cùng phiền muộn.