Chẳng bao lâu sau, nhà trường tổ chức đại hội thể thao mùa thu, mỗi khối đều có khu vực thi đấu riêng, học sinh cùng khối sẽ thi đấu với nhau.
Đổng Tiêu đảm nhiệm hỗ trợ mọi người trong lớp báo danh, cậu ta đăng ký chạy nước rút 800 mét. Những sự kiện thế này, trong lớp chẳng có mấy ai hưởng ứng.
Thấy Đổng Tiêu bất lực và mệt mỏi, Ngô Cương đột nhiên cảm thấy khí huyết sôi trào, cảm thấy nên nói gì đó giúp cậu ta, anh lập tức đứng dậy, tỏ vẻ vô cùng hứng khởi: “Đại hội thể thao lần này chính là sự kiện tập thể đầu tiên của chúng ta tại thành phố Nghi Hưng này, là chuyện liên quan đến vinh dự của cả lớp. Mọi người ơi, chúng ta hãy tích cực tham gia nhé, việc cổ động cho lớp cứ giao cho tám đóa hoa xinh đẹp của lớp mình là được. Tôi báo danh môn ném lao và nhảy cao nhé!”
Từ đợt khai giảng tới nay, đây là lần đầu tiên Ngô Cương hào phóng và thoải mái trước mặt cả lớp như vậy, cũng là lần anh nói trước lớp nhiều nhất.
Phàm là đàn ông, thấy chuyện bất bình đều sẽ rút đao tương trợ.
Anh Ngô Cương đẹp trai à, sao anh lại ngầu như vậy chứ!
Đổng Tiêu biết Ngô Cương đang trợ lực cho mình, lập tức cao giọng phụ họa: “Thật là đàn ông, Ngô Cương, môn ném lao và nhảy cao.”
Các bạn học trong lớp như vừa được truyền cảm hứng, lập tức có tới mười mấy người đồng loạt báo danh.
Buổi trưa, khi anh tới nhà ăn, Đổng Tiêu cũng đuổi theo: “Cảm ơn người anh em đã ra tay tương trợ.”
“Tôi chỉ muốn tham gia thi đấu mà thôi.” Ngô Cương tỏ vẻ ngượng ngùng.
Anh không hề nói dối.
Trước nay Ngô Cương tương đối có hứng thú với các môn vận động, hơn nữa vì hình thể gầy gò, anh luôn muốn luyện tập thật nhiều để khiến cho bản thân mình trông cường tráng một chút. Trong kỳ nghỉ hè này, gần như ngày nào anh cũng kiên trì chạy bộ, có khi còn tới phòng tập thể hình để luyện tập. Tất cả những chuyện anh làm đều là để bản thân trông vạm vỡ hơn một chút, để lại ấn tượng tốt cho các bạn học.
Như lúc này đây, mỗi buổi tối ở ký túc xá, chỉ có Ngô Cương có thể hít đất liên tục ba mươi cái.
Vị trí lão đại của phòng ký túc xá cũng càng lúc càng vững chắc.
Đám con trai ở tuổi này, ai mà không có chút hiếu thắng cơ chứ?
Đổng Tiêu hỏi tiếp: “Trình độ hai môn đó của cậu thế nào?”
“Thời cấp hai tôi luôn đạt hạng nhất một ném lao, còn nhảy cao thì không biết được.” Ngô Cương không dám ba hoa.
“Ném lao thì cứ tự do phát huy, còn nhảy cao thì phải luyện tập.” Đổng Tiêu nói.
“Chỉ là thi đấu hữu nghị mà thôi, không cần bận lòng nhiều thế.” Thật ra Ngô Cương không để ý lắm.
“Cậu chỉ tham gia cho vui thôi sao? Cảm ơn nhé, không uổng mối quan hệ ‘tình cảm’ giữa tôi và cậu.” Đổng Tiêu cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Ngô Cương tránh đi, cũng mỉm cười: “Sai, quan trọng là tham gia.”
Tới nhà ăn, Ngô Cương liếc mắt một cái đã trông thấy Chu Ký. Anh nghĩ thầm, với vóc dáng cao gầy của mình, không biết anh có thể tham gia thi đấu hay không?
Một người có vẻ ngoài xinh xắn, yếu đuối mong manh như vậy, sao lại tham gia đại hội thể thao được cơ chứ?
Với thể chất này của cậu, về sau tôi sẽ phải quán xuyến mọi việc trong nhà mất.
Anh chàng đẹp trai à, anh nghĩ nhiều rồi, ai cùng ai chứ?
Mau mau viết hết ngày tháng năm sinh của mình đi đã rồi nói.
Không phải tôi đang luyện chữ đây sao? Bao giờ luyện chữ xong, dĩ nhiên tôi sẽ dừng lại.
Đổng Tiêu thấy Ngô Cương thất thần nhìn Chu Ký, để lộ ra ý cười không dễ phát hiện.
Vào tiết học biểu chiều, Đổng Tiêu tỏ vẻ bí hiểm, hạ giọng bảo với Ngô Cương: “Tôi đã tìm chỗ cho cậu rồi, sau giờ học cùng đi luyện nhảy cao nhé.”
“Không cần đâu, tôi cũng chỉ tham gia cho vui mà thôi.” Ngô Cương chẳng buồn để ý.
“Tôi đã phải năn nỉ ỉ ôi dữ lắm thầy thể dục mới đồng ý để cậu luyện nhảy cao mấy ngày đó, người khác muốn tới đó luyện cũng khó ấy!” Đổng Tiêu nhìn Ngô Cương, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Biết Đổng Tiêu đã phí tâm phí sức vì mình, Ngô Cương cũng không đành lòng phụ ý tốt của cậu ta.
Sau giờ học, Đổng Tiêu lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Ngô Cương. Hai người rời khỏi phòng học, đi sang dãy phòng ở giảng đường bên cạnh. Đổng Tiêu dùng chìa khóa mở một căn phòng rộng, bên trong có rất nhiều dụng cụ tập thể thao, đương nhiên, còn có cả đệm và giá sào cho môn nhảy cao.
Thì ra khu này có một nơi như vậy.
Ngô Cương khởi động qua loa, định nhảy thử ngay. Đổng Tiêu giữ chặt lấy anh: “Đã quên kêu cậu mang đồ thể thao tới rồi mà. Không được nhảy như vậy đâu, mau cởϊ qυầи dài ra đi!”
Vẻ mặt Ngô Cương hơi xấu hổ, nhưng Đổng Tiêu không phát hiện ra: “Ở đây có mỗi hai người chúng ta, mặc qυầи ɭóŧ nhảy thì có sao đâu chứ?”
Quả đúng là tên ngốc, ý tưởng tồi tệ thế này mà cũng nghĩ ra được.