Chương 10

Ngô Cương có tính cách hướng nội, sau khi tiếp xúc với Đổng Tiêu, anh rất thích cái tính cởi mở rộng lượng của cậu ta, cho nên trong lòng anh vẫn muốn được giao lưu với cậu ta nhiều hơn. Nhưng tổng thể vẫn là Đổng Tiêu chủ động hơn một chút. Nhưng ngược lại mấy ngày kế tiếp mấy người ở trong ký túc xá lại có lúc không đi cùng với Ngô Cương.

Ngô Cương hỏi về cuộc thi viết văn một cách khéo léo, mỗi lần Đổng Tiêu chỉ nói là chưa nhận được thông báo. Ngô Cương lại không thể trực tiếp hỏi tình huống của Chu Kỳ, chỉ có thể ở đó mà sốt ruột.

Nếu đã muốn biết như vậy thì cậu chào hỏi cho rõ ràng đi.

Có điều Đồng Tiêu này, thành tích tốt như vậy, không đến nỗi là đầu gỗ chứ**, sao lại không hiểu ý anh em như vậy?

(**): 榆木脑袋 - một thành ngữ Trung Quốc, cây du là một loại gỗ có nhiều công dụng, được dùng để làm đồ nội thất, thiết bị, v.v. Chất lượng của nó là dai và khó cắt. Do đó, nó được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những người có suy nghĩ cố chấp, thiếu văn minh và chưa giác ngộ.

Cho đến một hôm đi học, tiết học đầu tiên là tiết toán của thầy Úc, thầy Úc có nói: “Hôm nay Đổng Tiêu đi lên thành phố tham gia cuộc thi viết văn, lớp phó sẽ là người hô đứng lên.”

Trong lòng Ngô Cương cảm thấy có chút khó chịu, buổi sáng lúc anh đến có nhìn thấy chỗ ngồi của Đổng Tiêu còn trống, vốn tưởng cậu ta có chuyện gì, còn có chút lo lắng cho cậu ta, thì ra là đi tham gia cuộc thi viết văn, thế mà lại không nói cho mình biết.

Kết thúc giờ học, anh cố ý đi vòng qua hành lang bên kia của lớp một nhưng không thấy Chu Ký đâu, chắc chắc hai người đã đi tham gia thi đấu.

Ngô Cương cảm thấy trống trải trong lòng.

Buổi chiều Đổng Tiêu đã quay trở về, bạn bè lập tức vây xung quanh cậu ta, hỏi tình huống của cuộc thi đấu. Ngô Cương không có tâm trạng lắng nghe mọi người đang nói gì, chỉ vùi đầu vào luyện chữ.

Kết thúc tiết học thứ tư, Đồng Tiêu đứng bên cạnh Ngô Cương nói: “Đi, đi ăn cơm thôi.”

Ngô Cương mặt không biểu cảm, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, miễn cưỡng cười một tiếng: “Thế nào rồi?”

“Cái gì như thế nào?” Đổng Tiêu khó hiểu hỏi.

“Cuộc thi viết văn.” Ngô Cương cho rằng Đổng Tiêu đang giả ngu, trong lòng có chút khinh thường.

“Còn chưa có kết quả.” Đổng Tiêu nói.

“Chu Ký đâu, như thế nào?” Ngô Cương rốt cuộc không có nhịn được hỏi.

Đây mới là trọng điểm.

Đổng Tiêu trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Tôi không hỏi, cô Trương cũng đi, họ luôn ở cùng nhau.”

Thì ra cậu không ở cùng với Chu Ký.

Ngô Cương bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, cố ý tỏ ra thần bí hỏi: “Cậu đi thi đấu, tại sao phải lén lút như vậy, cũng không nói cho tôi biết?”

Đổng Tiêu khẽ sờ đầu, có chút xấu hổ mà cười: “Sợ cậu nghĩ lung tung, không phải cậu rất để ý đến cuộc thi đấu lần này sao?”

Những lời này của Đổng Tiêu khiến cho Ngô Cương không khỏi cảm động, thì ra cậu ta suy nghĩ đến cảm nhận của mình mới không nói, anh không nhịn được mà đập cho Đổng Tiêu một phát thật mạnh: “Anh em tốt.”

Cậu đánh mạnh như vậy làm gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngô Cương, khuôn mặt của Đổng Tiêu cũng trở nên sáng lạng nhưng ngay lập tức lại làm ra vẻ đau đớn: “Cậu muốn mưu sát thân…”

Đổng Tiêu dừng lại ở phía sau.

“Em trai à.” Ngô Cương nói tiếp.

“Sao tôi lại là em trai hả? Có muốn so xem ai lớn hơn ai không?” Đổng Tiêu không phục.

Sau đó lại nhìn về phía Ngô Cương bằng vẻ mặt ái muội.

Chuyện này khiến cho Ngô Cương khá ngượng ngùng, luống cuống rút chứng minh thư ra.

Đổng Tiêu cầm lấy mà nhìn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Cương.

“Tôi lớn hơn mà.” Ngô Cương nói không đầu không đuôi.

Đổng Tiêu lẳng lặng móc chứng minh thư ra, đưa cho Ngô Cương.

Lần này đến phiên Ngô Cương không nói được lời nào.

Số thẻ căn cước của cả hai, ngoại trừ số đuôi thì giống nhau y đúc, đều hiện ngày sinh là ngày 6 tháng 10.

“Cùng ngày cùng tháng cùng năm.” Đổng Tiêu lầu bầu.

Ngô Cương im bặt, anh nghĩ thầm, người anh em Đổng Tiêu này quả là duyên trời đã định.

Tới nhà ăn, Ngô Cương gặp được Chu Ký, cô vẫn mặc bộ đồng phục học sinh trong ảnh thẻ khi trước, thanh tú duyên dáng. Thấy Chu Ký cũng đang chăm chú nhìn mình, Ngô Cương bất giác đưa mắt nhìn nhìn Đổng Tiêu.

Đổng Tiêu cúi đầu ăn cơm, không hề ngẩng đầu.

Tôi biết cậu đang nhìn Chu Ký, vậy thì cứ để cậu nhìn là được, còn việc của tôi là ăn cơm.

Khi Ngô Cương quay lại nhìn lần nữa, Chu Ký đã dời mắt đi nơi khác.

Chẳng lẽ hai người họ đều có tình cảm với nhau sao? Là tình yêu, loại tình cảm song phương đơn thuần ấy!

Nhưng câu chuyện này không định sẵn tình cảm của họ là đồng thuận, cho nên anh chỉ có thể đi theo một con đường đơn giản nhất để theo đuổi tình yêu của mình.

Chỉ có một đích đến duy nhất, là Chu Ký.

Nhớ lấy, nhớ cho kỹ!