Chương 69

Mẫu nghi thiên hạ

Vốn sau khi biết Triển lão bản là ai thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều, mà nữ nhân đang say ngủ lúc này thật ngốc, còn muốn đem bản thân mình tặng cho nàng ta. Tô An hôn lên trán nàng, dỗ nàng vào giấc ngủ. Sau khi thấy Bính Đình ngủ say liền đi về thư phòng nhận bồ câu của mình, trong thư viết vỏn vẹn vài chữ, "Ta hiểu rồi, mai nàng ấy đến"

Sáng hôm sau, Tô An ra mắt sản phẩm mới tại tất cả các cửa hiệu của mình, giá rẻ hơn phân nửa phấn Phú Lang Sa, nhưng chất lượng có thể nói là tương đồng. Bán song song với phấn son Phú Lang Sa. Nàng đốt pháo ầm ĩ tại các cửa hiệu, thu hút một lượng lớn khách nhân đến xem.

Tiếu ý trên môi Nam Cung Uyển càng ngày càng rõ rệt, nàng dõng dạc nói:

– Loại phấn này được các quý phi chưng dụng, là loại phấn Hiếu Tuyên hậu thích nhất.

Lúc này đây Hiếu Tuyên hậu – Tố Tâm cô nương cũng di giá đến trước cửa hiệu Tô gia, nàng mỉm cười như chắc chắn những lời của Nam Cung Uyển nói. Dân chúng thấy nàng liền ngưng trọng, ngay lập tức quỳ xuống bái lạy. Ai bảo nàng ấy là thân muội của tướng công nàng, Tố Tâm nghĩ, cho dù Nam Cung Uyển có bắt nàng một tháng đến đây một lần thì Nam Cung Kiện cũng chẳng dám từ chối.

Trước đây, đối với Nam Cung Kiện lời nói mang trọng lượng nhất là Nam Cung Uyển, sau khi lấy vợ những tưởng thay đổi, không ngờ vẫn y như cũ thân muội nói như sấm sét đánh, phải làm ngay. Mà ngay cả Tô An cũng gửi thư vào hoàng cung, bảo nữ nhân của chàng lộ diện, ai dám từ chối đôi phu thê ghê gớm này?

Bắt hoàng hậu ra mặt giúp mình, trên đời chắc cũng chỉ có đôi phu thê bá đạo này. Hiếu Tuyên ngồi trên ghế giữa cửa hiệu, không khách nhân nào dám bước vào trong, chỉ dám nghĩ rằng phấn của Tô gia nhất định phải mua dùng. Ngay cả hoàng hậu còn yêu thích, các nàng như thế nào không yêu thích? Nên nhớ nàng ấy là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương công- dung- ngôn- hạnh mà nữ nhi cả nước noi theo.

Triển Nghi đứng trước cửa, phe phẩy quạt nhìn một màn náo nhiệt ở Tô gia đối diện. Đúng thật có chỗ dựa dẫm sẽ hơn. Nàng ấy rõ ràng đang nâng tầm sản phẩm của mình lên, lên tận hàng quý nhân mới dùng với giá cực rẻ.

Tô An nhìn xuyên qua đám người đông đúc, thấy Triển Nghi đang nhếch môi cười với nàng. Thù mới nợ cũ, nàng thay nhau thanh toán hết. Không đến ngày mai nàng ta cũng không lưu lại Trường An được.

Thấy ánh mắt của Tô An nhìn mình, Triển Nghi cười, để xem nàng đem Bính Đình đi thế nào? Trong lòng vừa nghĩ đến Bính Đình, Bính Đình liền xuất hiện trong cửa hiệu của Tô gia. Phải nói Nam Cung Uyển rất đẹp, nét đẹp kiêu sa quyền quý, cao cao tại thượng, còn Bính Đình lại xinh đẹp theo kiểu rất trần tục, nàng hoàn toàn có thực trên đời này, mỗi bước chân nàng đi dưới đất như nở hoa, là tiên nữ sống trên đời.

Tô Huệ và Tuyết Y, Huân Nhi cũng đến, một vườn hoa nhà Tô gia hiếm khi mới đầy đủ lộ diện khiến người ta ngây ngẩn không thôi. Làn da của nàng nào cũng mềm mượt, trắng nõn, mỗi người một vẻ đẹp. Sau này nhắc đến Tô gia, người ta liền nhắc đến làn da trắng trẻo mềm mịn của nhà nàng, về sắc đẹp của các phu nhân trong nhà, sau đó mới nhắc đến sản phẩm của các nàng. Phải nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một nhìn thấy tất cả phu nhân của Tô gia. Những tưởng công chúa Nam Cung Uyển đã đẹp lắm rồi, không ngờ ai nấy đều như hoa như ngọc.

Sau khi Hiếu Tuyên hậu rời đi người dân mới dám đổ xô vào cửa hiệu mua phấn son, trong giây phút đó Tô Huệ đã nghĩ đây hệt như khai trương lại lần nữa, ồn ào, náo nhiệt. Tiếng của khách nhân hỏi về hàng hóa rất nhiều, năm nữ nhân mỗi người một góc giới thiệu cho khách nhân sản phẩm mới như thế nào. Tô An ngồi ở quầy làm trưởng quầy tính tiền.

Ngày hôm đó, sau một tháng Tô gia mới quay trở lại phong độ như cũ, khách nhân đến nườm nượp. Các cửa hiệu khác ở thành khác đều rất đông, duy chỉ ở Trường An mới chấn động bốn phương. Triển Nghi giả vờ mỉm cười tiêu soái đi qua Tô gia làm khách nhân, nàng chọn Bính Đình làm người giới thiệu cho mình.

– Ta muốn mua phấn- Triển Nghi đứng trước mặt Bính Đình, cười tà.

– Ngươi muốn mua gì? Để ta giới thiệu- Tô An tính cho xong ngân lượng của một khách nhân xong, nàng liền đi tới chỗ Triển Nghi và Bính Đình. Quay sang Bính Đình, nói- Nàng đi giúp ta trông quầy đi.

Thấy Tô An giải vây cho mình, Bính Đình liền nhanh nhẩu ra quầy tính tiền cho các khách nhân đang đợi tính. Tô Huệ mỉm cười nhìn Tô An và Bính Đình, khẽ lắc đầu, đúng là một đám nha đầu chưa chịu lớn.

– Phấn này rất hợp với ngươi- Tô An ghé sát tai Triển Nghi, che miệng nói –Mặt ngươi dày còn xài phấn làm gì?

– Ta cứ thích xài đấy, ta không những mua phấn, sau này ta còn mua đứt luôn nàng- Triển Nghi chỉ tay vào Bính Đình, trêu chọc nói nhỏ với Tô An.

– Haha, Nghi cô nương cứ giỏi đùa, người Thạnh Khương đều vui tính thế sao?- Tô An nói không lớn, không nhỏ. Đủ để người ở gần nàng nghe được, Thạnh Khương là một quốc gia hiếu chiến, vốn gây thù với không ít nước, chỉ cần nói là người Thạnh Khương liền bị chán ghét. Điều này, người mới tới Trường An như Triển Nghi làm sao biết?

Bính Đình nghe cũng chẳng nói gì, cứ mãi tính tiền cho khách nhân, quả thật ái tình khiến người khác đau đầu, phiền não. Không yêu vốn dĩ là không yêu, cưỡng ép thì cũng chẳng có kết quả tốt, nhất là khi người khác đã có gia đình.

Chưa kịp trả lời Tô An thì người của Triển gia liền tới thì thầm vào tai Triển Nghi, nàng hỏi "cái gì?" hơi lớn làm mọi người có chút giật mình. Sau đó Triển Nghi liền đi khỏi cửa Tô gia, trước khi ra khỏi cửa còn đá bậu cửa tức tối:

– Đám người ngu ngốc.

Tin từ Thạnh Khương gửi về, đám người du mục của Thạnh Khương gây chiến với người ở biên giới Cảnh quốc. Cảnh quốc liền mang quân đi hỏi tội, trước, ai cũng biết viễn giao, cận công, hai nước Cảnh quốc và Thạnh Khương vốn chẳng thương yêu gì nhau, mấy năm lại tiểu chiến một lần. Đám người A miêu của Triển Nghi đào tạo lại như những con mèo rừng thoắt ẩn thoắt hiện trong Cảnh quốc, hại Cảnh quốc không thể nào không ghét.

Nam Cung Kiện mật báo cho Cảnh Minh rằng chàng sẽ tiếp tế lương thực cho Cảnh Minh, ông nghe vậy liền thấy không có cớ gì mà không đánh dằn mặt, liền đưa quân qua biên giới đánh cho Thạnh Khương tan tác.

Không có Triển Nghi trấn biên, chỉ có mỗi Tả tướng quân căn bản không thể địch lại đội quân tinh nhuệ của Cảnh quốc. Nàng ngay lập tức thúc ngựa ngày đêm trở về Thạnh Khương, chỉ sợ Cảnh quốc càng đánh càng hăng công thành chiếm đất.

Tô gia tạm thời mất đi một đối thủ đáng gờm. Cũng là do các nàng đem người Nam quốc vào Thạnh Khương giả thành du mục chọc tức Cảnh quốc, nghĩ lại thủ đoạn của mình và Nam Cung Kiện thật bỉ ổi liền che miệng cười thầm, ai cho nàng ta chọc vào lão bà của nàng?