Chương 68

Ăn giấm chua

Lần này không phải là Triển Nghi đến gặp nàng, mà là nàng hẹn gặp Triển Nghi. Nàng ấy thật vui vẻ hẹn nàng ở một trà quán, nghĩ rằng Bính Đình có phải đã mệt mỏi vì khổ cực không, nên mới kiếm tới nàng. Bính Đình như cũ mặc y phục màu bàng bạc như ánh trăng, xuất hiện trước mặt Triển Nghi. Ngay cả trà cũng chưa uống, bảo rằng:

– Ta biết ngươi có bán cũng không sinh lời, mà bán buôn cũng không phải điều ngươi thích. Ngươi chỉ thích đánh đấm với điều quân thôi, ngươi có nói với ta hôm đó.

Triển Nghi dùng quạt nâng cằm nàng lên, cười tà nói: – Nàng nhớ?

Bính Đình ngay lập tức tránh khỏi quạt của Triển Nghi, nói rằng: – Nhớ một chút, bây giờ ngươi làm sao mới có thể tha cho Tô gia?

Nàng thà là hai bên cạnh tranh công bằng, giá ở Phú Lang Sa đem về, trừ công vận chuyển ra, Tô An chỉ bán lời một phần. Thứ nhất là để cho các nữ nhân dù giàu hay nghèo cũng có thể dùng, thứ hai là do Tô An không muốn bán lời cắt cổ, nàng muốn chân chính làm ăn lâu dài. Vậy mà Triển Nghi lấy hàng về, không trừ công vận chuyển, nhân công, bán chỉ nửa giá. Kiểu này là đang ép Tô gia nàng trầm trọng.

Triển Nghi nói: – Đơn giản, nàng đi theo ta, ta liền bỏ qua cho Tô An.

– Ta không yêu ngươi, nếu ta đi theo ngươi cũng chỉ là một cái xác không hồn. Ta sẽ tự tử nếu phải đi theo ngươi. –Bính Đình cương quyết nói.

Triển Nghi vốn không ngờ Bính Đình lại cương quyết nói đến tự tử như thế, nhưng nàng làm sao buông. Nàng vẫn cương quyết bảo rằng: – Một là theo ta đi, ta chỉ sủng hạnh mình nàng. Hai là bồi ta một đêm, nhưng phải là ân ái thật sự, không xuân hương, không mặt lạnh.

– Ta là phu nhân của Tô An, không thể- Mặt Bính Đình xanh lại, rồi chuyển sang tái mét. Nàng ngàn vạn lần nghĩ ra các yêu cầu khác người của Triển Nghi, không ngờ nàng ấy chỉ muốn thân thể nàng, không thể bồi cả đời, thì muốn một đêm.

– Nàng quay về suy nghĩ đi, nếu được thì đến tìm ta. Ta hứa sau khi xong chuyện liền rời khỏi Trường An- Triển Nghi đứng dậy phất quạt bỏ đi, nàng thấy mặt Bính Đình như vậy cũng không vui vẻ gì. Nhưng nàng.. ngay cả nàng cũng không biết vì sao lại làm thế.

Bính Đình thơ thẩn đi về, nàng thấy Uyển Nhi đang ở trong hoa viên, có vẻ như hôm nay đã xong nên nàng ấy rảnh rỗi ngồi ngắm hoa một chút. Bính Đình đi lại ghế trụ đá ngồi, nói rằng:

– Tiểu Uyển.

– Tỷ tỷ, có chuyện gì sao? Sao mặt tỷ tái mét thế?- Uyển Nhi đứng lên, khoát tay Bính Đình ra hiệu cho nàng ấy cùng đi xem hoa với nàng.

– Tỷ mới gặp lão bản của Triển gia, nàng ấy chính là Triển Nghi, công chúa nước Thạnh Khương.- Bính Đình vừa đi vừa nói, cũng chưa đề cập đến việc nàng ta muốn cùng nàng một đêm.

– Muội cũng cho người tra ra rồi, quả thật là công chúa Thạnh Khương. –Uyển Nhi nói, có lẽ vì thế nên tiềm lực của họ lớn. Mà tại sao Thạnh Khương cũng có nữ nhân, mà lại không có cạnh tranh không đối thủ, Triển Nghi không chọn, mà lại chọn Trường An thành?

Do việc đã xong, Tô An cũng đang thong thả đi dạo trong hoa viên thì bắt gặp hai nữ nhân của mình đang to nhỏ trò chuyện, nàng định là sẽ nhón chân đi lại từ từ hù cho hai nàng bất ngờ. Nhưng chính bản thân mình lại gặp phải bất ngờ còn lớn hơn nàng nghĩ.

– Triển Nghi bảo tỷ tỷ rằng nếu chịu cùng nàng ấy một đêm, liền rút khỏi Trường An… Dù sao… Dù sao..

– Hạ Bính Đình!- Tô An gằn giọng nói, trước giờ chỉ có một lần nàng ấy gọi nàng như thế, đó là vào đêm nàng treo vải trắng lên trần nhà định quyên sinh. Nàng ấy đạp cửa vào thấy vậy liền gằn giọng mắng ba chữ – Hạ Bính Đình!- Sau đó liền ôm nàng xuống, ghì chặt trong lòng mình.

Nhưng lần này sau khi gọi Hạ Bính Đình, nàng ấy chỉ nắm lấy cổ tay nàng chặt cứng: – Dù sao thế nào? Nàng là phu nhân của ta, Tô gia ngũ phu nhân. Nàng muốn dù sao thế nào?!!

– Uyển Nhi, ta dắt nàng ấy đi một lát- Tô An hướng Nam Cung Uyển nói, cũng chẳng muốn ai biết đến thân thế của Bính Đình. Nàng bóp chặt cổ tay Bính Đình đến mức Bính Đình thấy tay mình đỏ lên, đau nhói.

Hung hăng, đó là những gì Bính Đình thấy ở Tô An lúc này, nàng ấy kéo nàng vào bên trong Như Lan cư. Mạnh bạo ép nàng vào tường, khí tức của Tô An làm cho Bính Đình có chút khó thở, nàng nghiêng mặt đi, thở dốc.

– Nàng nói đi, ta không nghe thấy nàng liền đồng sàng cộng chẩm cùng nàng ta?- Tô An vây Bính Đình lại, gắt gao ép buộc nàng phải nhìn thẳng mặt mình.

Bính Đình ấp úng, nói: – Không có, thϊếp đang nói chuyện phiếm với Tam tỷ mà.

– Nàng nói dối!- Tô An nâng mặt Bính Đình lên nhìn mình, bình giấm bị Bính Đình đổ thẳng vào miệng, chua không tả được.

– Thϊếp không có- Bính Đình mềm giọng lại, dịu dàng nói với Tô An- Thϊếp rõ ràng không muốn vậy, thϊếp biết nàng nhất định có kế sách mà. Sao phải bán mình.

Nhưng rõ ràng nàng đã định cùng nàng ta thật sự, dù sao nàng cũng là kỹ nữ, việc ngủ với một người hay mười người cũng không sai biệt. Nàng chỉ sợ nhất là phu quân của nàng sẽ bỏ rơi nàng, đó là nguồn sống duy nhất của nàng, tình yêu duy nhất của cả đời nàng. Đó là lý do nàng chần chừ và nói chuyện với Nam Cung Uyển.

Mà Tô An cũng nào phải một kẻ ngốc, nàng nghe ý tứ trong câu Bính Đình ban nãy liền biết nữ nhân ngu ngốc này trong lúc nàng không biết gì, làm cừu béo dâng lên cho tên Triển Nghi kia. Nàng làm sao chịu nổi? Huân Nhi vì nàng mà giao bản thân đi, đó là do nàng không biết, đó cũng là ân hận cả đời nàng.

– Ta nói cho nàng biết, một tia suy nghĩ như vậy cũng nên dẹp đi. Ta thà là mất hết gia sản, nghèo khổ cũng được, ta cũng chẳng bán nàng cầu vinh. Mà thân thể này của nàng từ khi vào Tô gia thì là của ta, làm sao ta sống lại những tháng ngày ở Túy Hương lâu, Bính Đình? Thân này của nàng, sợi tóc cũng thuộc về ta! Khi ta ở bên ngoài cửa gỗ đợi nàng hầu hạ nam nhân, hồn ta như chết lặng, ta cũng chẳng còn thiết tha gì sự sống nữa. Nàng phải biết ta yêu nàng, cần nàng đến thế nào. Đừng đối xử như vậy với ta, ta rất vui mừng vì nàng đã là thê tử của ta, vậy nên hãy là thê tử của ta trọn kiếp, đừng là của ai. –Tô An từ gay gắt nói thành thổn thức, làm sao nàng chịu được khi nữ nhân này có tư tưởng ấy trong đầu, nàng đã rất khổ sở kéo nàng ấy từ Túy Hương Lâu trở về nhà mình. Nàng yêu và chỉ muốn nàng ấy là Bính Đình của riêng nàng, không phải hoa khôi của kỹ viện, không phải vợ của một trăm người.

Bính Đình ôm lấy cổ Tô An, hôn lên đôi mắt ẩm ướt của nàng: – Thϊếp sai rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ như thế nữa. Thϊếp chỉ là Bính Đình, ngũ phu nhân của nàng. Cảm ơn nàng, vì đã chấp nhận thân thể dơ bẩn này của thϊếp.

Tô An che đôi môi của nàng lại bằng một nụ hôn nhẹ, chỉ là môi quấn quít nhau nhưng tình yêu nồng đậm: – Ta yêu nàng, để ta xem thân thể thế nào là dơ bẩn.- Nói rồi thuần thục lột trần bả vai mềm mại của Bính Đình, khiến đôi má nàng ấy trở nên đỏ hồng. Càng nhìn càng yêu, Tô An bế bổng nàng lên giường, buông rèm.

– Tin ở ta, ta sẽ giúp Tô gia vượt qua chuyện này, đừng để ta mất nàng.- Tô An cứ thủ thỉ như thế khi ở bên trên Bính Đình, bàn tay du ngoạn khắp nơi nhưng vẫn không quên dặn dò.

Bính Đình trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ chỉ có thể gật đầu vâng dạ, cơ thể này, quả thật là của Tô An. Từng tấc trên cơ thể chỉ cần đυ.ng vào liền phản ứng dữ dội.

– Ta yêu nàng- Tô An tìm điểm giữa hai chân, thuần thục cho tay vào. Bính Đình hơi ngửa đầu, rêи ɾỉ thành tiếng. –Nàng là của ta, chỉ là của ta.- Tô An ghen tuông, nói như thế cả đêm.

Tiến đến lui ra, Tô An không ít lần làm như thế với Bính Đình, nhưng lần này ăn giấm chua quá nặng liền mang Bính Đình ăn tới ăn lui nhiều lần. Ngay cả khi trời vẫn còn nắng mà bên trong vẫn kí©ɧ ŧìиɧ, da^ʍ mỹ.