Chương 70: End

Đại kết cục

Ba tháng sau, Triển gia cũng chẳng có ai mở cửa để bán phấn son, Tô An nghe đâu vẫn còn xù lông đấu nhau với Cảnh quốc. Đường về từ Nam quốc tới Thạnh Khương tương đối xa, nàng ta có muốn qua đây lần nữa, nàng nghĩ nàng ấy có muốn thì phụ hoàng của nàng cũng không cho. Tô An mất đi đối thủ, cũng mất đi tình địch, cuộc sống trở nên hoàn toàn màu hồng.

Lúc này đây Tô An đang ngồi ở hoa viên để cho Tuyết Y xoa bóp vai cho mình, bàn tay nàng ấy mềm mại khi chạm vào khiến bao nhiêu mệt mỏi của nàng như tiêu biến. Vốn dĩ là hai nàng trốn ra hoa viên hẹn hò, không biết như thế nào hai tỷ muội Uyển - Đình phát hiện, liền quấn lấy không thôi.

Nha hoàn theo lời phân phó của Tô An mang lên một bàn thức ăn vặt, Đình Nhi thong thả cắn thử một miếng mứt, ngậm cho tan trong miệng xong liền trợn mắt nhìn Uyển Nhi:

– Ngự trù này làm thật ngon!

Tuyết Y hừ một tiếng, ý cười trong miệng cũng không giấu được:

– Là ta làm.

Bính Đình đương nhiên ngạc nhiên, nàng nhìn Tuyết Y, hỏi lại:

– Là tỷ tỷ làm thật sao?

Tuyết Y vẫn đang bóp vai cho Tô An, gật đầu nói rằng:

– Đương nhiên của ta làm, còn ai làm mứt ngon hơn ta?

Nghe tiếng ồn ào huyên náo, Tô Huệ cũng nhanh chóng lần theo tới hoa viên, góp vui cho mọi người. Nàng ấy mặc áo bào màu hồng cánh sen nhàn nhạt, nhìn hệt như một bông sen thật, dung mạo càng trưởng thành càng thành thục:

– Mọi người ở đây vui thế? Để thϊếp gọi Huân Nhi.

Vừa nói dứt lời liền nghe tiếng bạch bạch của An Trúc chạy vào trong, Tô An mỉm cười bế nữ nhi lên để lên chân, hôn lên chiếc má tròn tròn của An Trúc, yêu thương hỏi:

– Sao tiểu bảo bối của ta dậy sớm thế, hả hả hả- Vừa nói hả, Tô An vừa cọ chiếc mũi cao của mình vào người An Trúc, An Trúc cười hắc hắc một lúc. Huân Nhi cũng ngồi xuống bàn ăn cùng mọi người, đôi mắt lấp lánh như ngày nào nhìn Tô An:

– Hôm nay sao nàng nổi hứng vui chơi vậy?

– Là đang hẹn hò với Tuyết Y tỷ bị chúng muội phá hỏng - Nam Cung Uyển lấy khăn tay giả vờ che miệng cười, Tuyết Y mặt đỏ dần lên, má phập phồng bảo: – Đâu có, đang đấm bóp cho Tô An thôi.

– Vậy à? Xin lỗi Tuyết Y muội nhé - Tô Huệ cũng cùng theo mọi người chọc Tuyết Y, mặt Tuyết Y nhanh chóng đỏ lên, sau đó vì quá ngại ngùng nàng ngồi xuống bàn, thôi không đấm bóp cho Tô An nữa.

Tiểu An Trúc dạo này đã biết gọi Bính Đình là Ngũ nương, nơi nào bất kể, nếu mà nàng thấy ngũ nương liền đòi bế, dính chặt không buông. Có nhiều đêm nàng còn đòi ngủ lại Như Lan cư, có lần còn ngủ ngay đêm của Tô An lưu lại Như Lan cư, cả đêm nháo lên, ngay cả ôm Bính Đình ngủ cũng không xong.

Tô Huệ, Tuyết Y, Huân Nhi, Uyển Nhi, Đình Nhi, các nàng càng ngày càng như rượu ủ lâu năm, khiến nàng không thể không say. Lúc này cùng nhau ngồi ở bàn đá trong hoa viên, mùi hương của hoa len lỏi vào mũi các nàng thật dễ chịu, Tô An càng thấy thương các nữ nhân của mình. Các nàng, có người cùng nàng chịu khổ cực từ không có đồng nào, có người vì nàng mà không tiếc hi sinh thân mình, có người vì nàng mà không màng thế tục, không màng danh tiếng, có người vì nàng mà vứt bỏ quá khứ yêu một mình nàng.

Tô An nghĩ, cuộc sống như thế là lão thiên đã quá thiên vị cho Tô An. Chưa bao giờ Tô An nghĩ nàng sẽ có được những nữ nhân ưu tú như thế này, đáng lẽ ra nàng chỉ là một người hành khuất nghèo khó, không có các nàng, nàng dĩ nhiên sẽ không bao giờ tiến bộ được.

Tô Huệ, người tình đầu tiên của Tô An. Tỷ ấy có một gương mặt khả ái như hoa sen trong bùn, nhân cách thanh tao, không nhiễm bụi trần gian. Khi mà Tô An mệt mỏi, nàng chỉ cần đến chỗ nàng thì mọi mệt mỏi đều tan biến. Úp mặt vào trong bả vai Tô Huệ nghe giọng nàng nhỏ nhỏ dỗ dành nàng, nàng chẳng thấy bản thân có gì phải sợ hãi thế giới nữa. Có nàng ấy, mới có một Tô đại lão gia như ngày nay. Tô An rất yêu và kính trọng Tô Huệ, đó là sự thật mà bất kì nữ nhân nào trong nhà cũng biết.

Tuyết Y thì sao? Tô An nhìn lướt qua Tuyết Y, cảm thấy Diệp tiểu thư này là của nàng cũng thật là phúc lành trời ban cho nàng. Nàng vẫn nhớ năm đó Diệp Tuyết Y bước chân lên xe ngựa của nàng, bảo rằng nàng ấy muốn đi cùng nàng. Khi rong ruổi trên con đường dẫn đến Trường An hoa lệ, ba người ngủ cùng nhau, khổ cực chen chúc trên một giường nhưng nàng chưa từng than khổ. Chuyến lấy hàng đầu tiên nàng cũng không hề thấy nàng ấy than lấy một lời, dù là bệnh đến mệt mỏi, dù là sụt đến mấy cân. Nàng ấy lúc nào cũng yêu nàng như thế, Tô An có phúc khí thế nào mới có được nàng?

Còn Nam Cung Uyển? Nàng ấy đang mỉm cười, nụ cười e lệ, khuynh sắc khuynh thành ấy vốn dĩ không nên vùi dập ở Tô gia. Nàng ấy được học ở một nền giáo dục tiên tiến, nàng ấy bài xích tư tưởng đa thê nhưng nàng ấy lại chấp nhận nàng, bỏ qua thế tục, bỏ qua danh tiếng, bỏ đi thân phận công chúa cao cao tại thượng của mình để yêu nàng. Tô An lúc nào cũng thấy không thật, tại sao người ưu tú đến vậy là người yêu của nàng, nàng thật sự có được nàng sao? Cho dù nàng cho Nam Cung Uyển bao nhiêu yêu thương cũng thấy không đủ với nàng ấy, nàng ấy quá tốt, quá yêu nàng.

Huân Nhi, nữ nhân này cũng chính là phúc khí của nàng, nhìn tiểu bảo bối trên đùi nàng lúc này đây liền biết. Nàng vẫn nhớ khi Huân Nhi gọi nàng một tiếng chủ tử, vì nàng hi sinh hết thảy thân mình, lòng nàng liền ngọt ngào xen lẫn thoang thoảng đau. Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường lại có thể có được tình yêu của nàng ấy, nàng ấy vì nàng mà hi sinh, nàng vì nàng ấy mà ái thượng cả đời, cả kiếp.

Bính Đình? Nàng ấy là người gần đây nhất Tô An động tâm, cũng là người cuối cùng. Bính Đình nhan sắc diễm lệ nở rộ, nàng ấy ở bên cạnh nàng, nàng liền thấy ấm áp. Vẫn nhớ khi nàng ấy quỳ gối xuống xin Lý ma ma, giao hết ngân lượng để đổi lấy nàng ở lại, từ giây phút đó nàng đã thề với lòng bảo hộ nàng ấy, không để nàng ấy chịu nửa điểm uất ức nào.

– Ta thật sự yêu các nàng- Tô An nhìn tất cả trìu mến, bản thân nàng vốn tham lam, ích kỉ. Nàng yêu các nàng, tất cả các nàng, nàng biết như vậy đối với các nàng không dễ dàng nhưng nàng vẫn luôn biết ơn vì các nàng đã đến và chịu yêu thương một người như nàng. Nàng biết các nàng có thể chọn lựa điều tốt hơn, nhưng các nàng vẫn chọn kề vai sát cánh, yêu thương nàng.

– Thật sự cảm ơn các nàng đã vì ta mà hòa hợp- Tô An mỉm cười, nhìn lướt từ Tô Huệ, Tuyết Y, Huân Nhi, Uyển Nhi, Đình Nhi. Gia đình nào đông nữ nhân mà không có chuyện? Thế nhưng Tô Huệ giải quyết mâu thuẫn giữa các nàng rất ổn thỏa, mà ngay cả bản thân các nàng khi thấy tranh cãi diễn ra, các nàng cũng tự động kiềm nhau lại.

– Bởi vì ta yêu nàng- Tô Huệ ôm lấy vai Tô An.

– Ta cũng yêu nàng- Tuyết Y cũng đứng lên ôm lấy vai Tô An.

Huân Nhi, Bính Đình, Uyển Nhi cũng cùng đứng lên ôm lấy Tô An, thì thầm nói: – Ta cũng yêu nàng.

Tiểu An Trúc thấy phụ thân bị vây bởi các di nương, bị bỏ mặc liền khóc ré lên: – Phụ thân… Phụ thân…

Tiếng cười ở trong Tô gia căn bản chưa bao giờ mất đi, năm đó Tô An chân chính nhận ra rằng, đây chính là gia đình mà nàng phải bảo vệ suốt đời, đây là những người nàng phải yêu thương suốt đời. Với Tô An, họ chính là tất cả. Nếu tay nàng không thể nắm lấy họ, nàng nguyện ôm tất cả họ vào lòng. Yêu thương các nàng như chính bản thân mình.

Tô An cưới vợ – Hoàn.