Chương 46

Xuân đã tận chưa?

Sáng sớm khi ánh nắng bên ngoài hắt vào trong gian phòng nhỏ cũ kĩ, Bính Đình dụi mắt, đã rất lâu rồi nàng không được ngủ ngon như thế, giấc ngủ đến tận khi nắng vào phòng. Mở mắt ra đã thấy Tô An đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng, tuy đạm bạc nhưng lại phong phú, hấp dẫn.

Bính Đình rửa mặt, xong rồi ngồi ngay ngắn ở bàn ăn đợi Tô An ăn cùng. Nhưng Tô An chỉ hôn nhẹ lên trán nàng, nói:

– Nàng ăn một mình nhé? Ta có một chút chuyện cần giải quyết.

Nói rồi, bóng dáng Tô An khuất sau cánh cửa, nàng không biết có chuyện gì quan trọng đến thế. Cả buổi trưa cũng không thấy Tô An về, mọi người ở Túy Hương lâu cũng không biết có điều gì giấu nàng, khi nàng hỏi đều im bặt.

Nàng lân la hỏi, khi hỏi đến Lý ma ma sắc mặt bà trở nên chuyển biến, biết có chuyện không lành, Bính Đình liền đi ra ngoài tìm kiếm Tô An. Nàng đi khắp các con phố lớn, đến từng con hẻm nhỏ, vẫn không tìm thấy bóng hình mà nàng trót yêu thương rất nhiều.

Trời chuyển dần sang chiều, bụng Bính Đình reo lên vì đói, cơn đói khiến nàng muốn ngất xỉu nhưng vẫn chưa tìm thấy Tô An. Bên phía đông hay tây nàng đã tìm kiếm hết, vậy nên nàng đi xuống gần cổng thành phía Nam.

Có lẽ lão thiên vì thấy nàng đã tìm kiếm rất chân thành nên đã cho nàng tìm thấy được nàng ấy, Tô An ngồi mõm đất ở ven sông nhỏ, dưới chân nàng ấy là một ngôi mộ vô chủ mới đắp, còn nàng ấy thì đang quỳ dưới đất khắc gì đó lên tấm ván gỗ. Nàng gọi khẽ:

– Vĩnh An.

Nghe tiếng gọi, Vĩnh An của nàng quay đầu lại, lần đầu tiên nàng thấy Vĩnh An của nàng rơi nước mắt nhiều đến thế. Nàng ấy vừa khóc vừa khắc lên tấm gỗ, nàng đi lại gần thì thấy nàng ấy đang khắc bốn chữ mà ngay cả nàng cũng bàng hoàng, "Lý Xuân chi mộ"

– Vĩnh… Vĩnh An… đây là mộ của Xuân Nhi?

Vĩnh An không nói, chỉ khóc, nàng ấy lặng lẽ lau nước mắt, ghim tấm gỗ vào phần đất mới. Bính Đình im lặng ôm chặt nàng ấy, mới buổi trưa hôm qua còn thấy Xuân Nhi hẹn Tô An đi chơi, bây giờ mà đã mất. Thử hỏi có ai trên đời chấp nhận được sự thật.

Buổi sáng, lúc Tô An đi vào bếp làm đồ ăn cho Bính Đình thì nghe mọi người huyên náo, nàng cũng ra xem thì thấy mọi người tụ tập rất đông tại phòng của Xuân Nhi. Nàng đẩy mấy người chắn đường ra, chen vào bên trong thì thấy Lý ma ma đang cắt dây thắt cổ của Xuân Nhi xuống, nàng ấy nằm ngay đơ trong lòng Lý ma ma, người đã từng cưu mang mình.

Trên mặt Xuân Nhi một vết rạch dài từ đuôi mắt phải đến tận xương hàm, có ai đó đã hủy dung nàng. Người Tô An run lên vì sợ hãi, vì bất ngờ, nàng chết trân tại chỗ khi mọi người khiêng xác Xuân Nhi để lên ván gỗ rồi định đem vứt ra sông. Có lẽ chuyện nữ nhi chết trong Túy Hương lâu này là quá đỗi bình thường với họ.

Bính Đình chưa tỉnh dậy, nàng sợ Bính Đình tỉnh dậy biết chuyện sẽ sợ nên lật đật dặn trù nương nấu cơm giúp nàng, đem vào phòng đúng lúc nàng ấy vừa tỉnh rồi theo mọi người ra bờ sông, theo Xuân Nhi. Đến tận khi theo mọi người ra đến nơi nàng vẫn không thể tin được người vừa cười nói với mình hôm qua đã mất.

Xuân Nhi nằm trên cán gỗ, làn mi yêu kiều, gương mặt trẻ con khả ái bị một gạch phá nát. Bàn tay nàng ấy vẫn nắm chặt lại, nét mặt sầu tư hay đau đớn Tô An cũng không rõ. Nàng muốn khóc mà nàng không thể rớt một giọt nước mắt nào, khi mà nỗi đau trong lòng to hơn nỗi đau thể xác, nàng không biết cách giải tỏa nó.

Nàng xin mọi người đừng vứt xác Xuân Nhi xuống sông, nàng sẽ đào huyệt thật sâu chôn nàng ấy dưới lòng đất lạnh lẽo. Họ lạnh lùng vứt cho nàng chiếc chiếu mỏng, thứ cuối cùng mà họ có thể dành cho Xuân Nhi, Tô An cảm ơn nhận lấy. Nàng vẫn không rơi bất kì giọt nước mắt nào.

– Xuân Nhi, chỉ còn lại ta với muội thôi. Họ về cả rồi, nói đi có phải muội đang muốn chọc ghẹo ta phải không?

Im ắng, mọi ngày Xuân Nhi rất hay cười nói, không khắc nào khi gặp nhau mà nàng ấy không như chim sáo chim oanh hót vang rộn ràng. Nay lại im lìm, nàng lay nàng ấy một cái, bảo:

– Còn giở trò im lặng, ta sắp về quê rồi, muội không phải nói muốn ra khỏi Túy Hương sao? Ta dắt muội đi.

Tô An nắm lấy bàn tay cứng đơ, lạnh giá của Xuân Nhi trong bàn tay mình, bóp chặt. Tại sao, tại sao chỉ trong một đêm mà thế cuộc xoay vần như thế, tại sao chỉ trong một đêm mà người còn sống đã ra đi? Tại sao lại là nàng ấy?. Nước mắt rốt cuộc cũng chịu rơi, thấm ướt làn mi, rồi tuôn trào như thác đổ.

Cây hồng bên cạnh rủ lá xuống như cũng buồn theo, Tô An ngồi lặng người.

– Ta đã hứa dẫn muội theo cùng, vậy mà muội lại lỡ hẹn.

Mắt nàng nhòe đi vì làn sương mờ mịt giăng kín, bóng hình Xuân Nhi cũng mờ nhạt đi, ước gì hôm đó nàng chạy đi và không đồng ý với nàng ấy quay về, ước gì nàng có thể rời khỏi Túy Hương lâu sớm hơn, ước gì nàng có thể bảo vệ nàng ấy tối qua, ước gì nàng ấy có thể cùng nàng về Trường An, nàng dạy nàng ấy cầm kì thi họa, gả cho nàng ấy cho người nàng ấy yêu. Ước gì.

Giờ đây nàng phải tự tay chôn cất cho nàng ấy, phần mộ cho một người tuổi còn chưa tới đôi mươi. Đào thật sâu dưới đất bằng tấm gỗ nàng nhặt được, bàn tay bị gỗ xước ra, lấm tấm máu. Tô An như muốn gục ngã khi nhìn qua bên cạnh thấy xác Xuân Nhi, nàng ấy vẫn là nàng ấy, nằm bên cạnh nhưng hơi thở chẳng còn, nụ cười, giọng nói, tất cả đều không còn.

– Ta mơ, cũng chưa từng mơ đến một ngày chính ta phải tự tay chôn cất cho muội. Xuân Nhi, sao muội lại dại đến thế?- Tô An vừa đào vừa thủ thỉ, nỉ non.

Tô An chẳng có gì để choàng cho nàng ấy, ngay cả cái áo choàng nàng cũng không có. Tô An vuốt nhẹ mái tóc Xuân Nhi, nhét chiếc khăn tay vào tay áo nàng ấy thì phát hiện vật gì cứng nhọn ở trong tay áo. Là một bức thư Xuân Nhi giấu, ban nãy nếu mà nàng không cho khăn tay của nàng vào chắc hẳn còn không biết.

"Vĩnh An.

Phận hèn thϊếp đã phụ chàng

Ca nhi nhân quả, dở dang cơn sầu

Hoa rơi trâm giắt mái đầu

Rêu mờ xanh nét thu sầu chia phôi

Ta đã mất tất cả rồi, cũng chẳng còn can đảm để sống. Hi vọng lai sinh gặp lại chàng một lần nữa, Xuân Nhi sẽ thực hiện lời hứa dở dang này."

Nét chữ mờ nhạt, Xuân Nhi ngốc nghếch để lại những chữ đẫm nước mắt này vì muốn ám ảnh nàng cả đời sao?

Thạnh Khương, kí ức buồn mãi mãi không thể xóa.

Đến khi Bính Đình tìm đến nàng nàng mới biết nàng đã ở bên mộ Xuân Nhi quá lâu. Nhìn thấy nàng ấy, toàn bộ trụ cột chống đỡ Tô An lúc này vỡ vụn, khi vòng tay của nàng ấy ôm lấy nàng, nàng đã bật khóc đến tàn tạ.

– Đừng rời bỏ ta, ta sẽ không chịu được nếu mất thêm nàng. Hiểu không? Bính Đình, nàng có hiểu ta đang nói gì không? – Tô An hét.

Bính Đình im lặng rơi nước mắt, lặng nhìn Tô An trở nên điên cuồng, nàng ấy nắm chặt bả vai mỏng manh của nàng, chặt đến mức xương cốt đau nhói.

– Bính Đình! Nàng có nghe không?!

– Thϊếp nghe. Thϊếp đã nghe. Dù có chuyện gì xảy ra thϊếp vẫn là người của nàng, sống chết từ nay tùy nàng định đoạt. –Bính Đình ôm chặt Tô An, làm dịu tâm tình của nàng ấy, làm lặng cơn sóng trong lòng nàng.

Thạnh Khương, tại sao mảnh đất độc này lại tàn nhẫn như thế.

Cả đêm đó hai người không hề về Túy Hương lâu, Tô An kể cho Bính Đình nghe những chuyện về Xuân Nhi, về con người nàng đã tiếp xúc không quá dài nhưng kí ức đậm sâu. Nàng ấy im lặng ngồi dựa đầu vào vai nàng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Trời đêm Thạnh Khương lạnh lẽo đến tê tái, có hai người, khóc thương cho một người.