Chương 47

Ái thượng nàng, đau đớn thay!

Bóng ma trong lòng Tô An ngày càng ám ảnh hơn, nàng không bao giờ ngủ khi Bính Đình chưa khép mắt, nàng sợ, nỗi sợ lại mất đi Bính Đình cách tương tự với Xuân Nhi. Bây giờ, một ngày Bính Đình tiếp rất nhiều khách, khách nhân hầu hết đều có gia đình, nếu một phu nhân nào đó sinh sự với nàng ấy hoặc đánh đập nàng ấy là chuyện không thể nào tránh khỏi. Nàng sợ, sợ một ngày án tử đó lại lặp lại trên người nàng ấy.

Bính Đình bây giờ đang nằm trong l*иg ngực của Tô An say ngủ, mặc dù Tô An đã mong mỏi tin tức rất lâu vẫn chưa thấy hồi âm. Hết hôm nay, Bính Đình lại phải tiếp khách nhân một lần nữa, đây là lần thứ hai nàng thấy bất lực, lần thứ nhất, nàng bất lực khi thấy Tô Huệ giặt đồ bên dòng sông dưới trời nắng nóng. Lần thứ hai là Bính Đình, nữ nhân đồng sàng cộng chẩm với nàng phải ái ân trong vòng tay người khác. Nỗi ghen tuông làm nàng không thể nào ngủ an giấc.

Khi ánh nắng trên cao xuyên qua cửa giấy rọi xuống phòng, mắt Tô An vằn vện đỏ vẫn mở thao láo, nàng không ngủ được, không sao ngủ được. Bính Đình dụi mắt nai to tròn nhìn nàng, hôn nhẹ lên má rồi bước chân ngọc xuống đất. Nàng ấy mặc áo the như thiên tiên hạ thế, bước chân nhẹ đến mức Tô An nghĩ mỗi bước nàng đi đều nở hoa, từng bông hoa ưu mỹ.

Nàng ấy càng đẹp thì lòng nàng càng ghen tuông, đem gương mặt nàng ấy điểm thêm vài chấm đỏ như mụn, làm cho nàng ấy trông càng xấu càng tốt. Như vậy, khách nhân mới không ai chọn nàng. Khi Lý ma ma thấy gương mặt ửng đỏ vì mụn của nàng ấy còn phải hoảng hốt, không ngờ hoa khôi lại trở nên tàn tạ thế này, vậy nên bà ấy đã lùng kiếm thêm một số người khác thay thế vị trí của Xuân Nhi cả Bính Đình.

Nhưng xấu thì xấu, vẫn có một số khách nhân hài lòng với dáng hình của nàng mà bỏ qua khiếm khuyết trên mặt, Tô An vẫn tức tối không yên, chỉ muốn trong đêm dẫn Bính Đình đi cho xong. Tối đến Bính Đình vẫn ôm lấy nàng, nhưng nàng tuyệt nhiên không động đến nàng ấy nữa, nàng sợ những kí ức nàng ấy với nam nhân khác buổi sáng làm nàng ghen tuông, nàng sợ nàng tổn thương nàng ấy.

Thế nhưng, tâm trạng của Bính Đình thì khác, khi Tô An bị hắt hủi lại khiến nàng tổn thương rất nhiều, buổi tối sau khi Tô An ngủ xong liền lén quay mặt khóc. Nàng ấy không chấp nhận nàng là đúng, ngay cả bản thân nàng còn không thể ngừng kinh tởm mình, nàng chỉ có một ước ao trở thành một nữ nhân bình thường, nghèo khổ cũng tốt, có thể đường hoàng mà sánh đôi với Tô An, có thể thôi tự nguyền rủa bản thân mình.

Buổi sáng xuân hương đốt càng nhiều cũng không che đi được những gương mặt kinh tởm đang nằm trên người nàng, nàng cũng không thể nào giả vờ ân a tình ái, cũng không ôm ấp chiều chuộng khách nhân. Thế nên bọn hắn đều có thể tùy tiện đánh nàng, tát nàng nếu không vừa ý, nàng không la không khóc, có khi khóe môi tướm máu, nàng cũng chỉ im lặng chịu đựng cho xong.

Có lẽ, nàng nên như Xuân Nhi chết đi thì hơn, ít nhất là còn giữ trong lòng Tô An một hồi ức tươi đẹp. Buổi tối Tô An cũng chẳng chạm vào người nàng, cũng chẳng nhìn nàng âu yếm nữa, cho nên vết bầm ẩn ẩn trên khóe môi, vết roi trên lưng, hay là cào cấu cắn xé nàng ấy đều không thấy. Nàng nghĩ vậy cũng tốt, chết đi, sẽ tốt.

Nàng muốn chết đi, suy nghĩ đó ẩn hiện trong đầu nàng, hối thúc nàng chấm dứt hết chuỗi đau khổ này. Một mảnh lụa trắng, chấm dứt hết ái tình thề hẹn, nàng hi vọng lai sinh gặp lại có thể gặp nàng ấy một lần nữa, ít nhất là không phải trong nghịch cảnh này. Thế nhưng lão thiên gia luôn không cho nàng thực hiện ước muốn, nàng bị chính Tô An bắt gặp, nàng ấy thực sự tức giận, đôi mắt đỏ au không biết do bao nhiêu ngày không ngủ long lên, trừng trừng nhìn nàng.

– Nàng không phải đã bảo từ nay về sau tính mạng là do ta định đoạt sao? Nàng vừa làm vậy làm gì? Nàng muốn hành hạ ta đúng không?

Nàng không nói gì, lẳng lặng cúi mặt khóc.

Lúc đó Tô An đã thực sự tức giận, nàng ấy muốn hung hăng đập phá đồ đạc nhưng lại sợ làm nàng hoảng sợ, muốn trút giận lên nàng lại sợ làm nàng đau. Nàng thấy đôi bàn tay Tô An nắm chặt thành quyền, bờ vai run run giận dữ.

Còn Tô An rất muốn bỏ đi, nhưng sợ nàng ấy sẽ treo cổ một lần nữa, nàng muốn la hét nhưng lại sợ chính nàng làm nàng ấy sợ, nàng ấy đau. Vô pháp có thể vẹn toàn, Tô An ngồi sụp xuống đất ôm lấy đầu mình, đau đớn như muốn nổ tung. Đã mấy hôm nay nàng đã không ngủ được một chút nào, tối đến nàng không phải không nghe tiếng Bính Đình khóc, nhưng nghe thì sao? Nàng không giải quyết được.

Hai người tiếp tục chiến tranh lạnh với nhau, nhưng lần này Tô An không rời khỏi Bính Đình nửa bước, sau khi trang điểm cho các nữ nhân Túy Hương lâu xong nàng liền quay về trước cửa phòng như trước đây, dù điều này hành hạ nàng chết đi sống lại. Bính Đình biết Tô An ở ngoài nên vô cùng ý tứ, nàng mà vui vẻ chiều lòng khách nhân thì không đẹp mặt với Tô An, mà nàng không chiều khách nhân nàng bị đánh Tô An sẽ biết, tiến thoái lưỡng nan.

Bính Đình ôm siết tấm lưng trần của người khách mà nàng cũng không biết là ai, cho hắn biết một chút sự đồng thuận từ nàng, vùi mặt vào hõm cổ hắn, ít nhất hắn sẽ không nhìn thấy biểu cảm khó coi trên mặt nàng bây giờ.

Tô An ngồi ở ngoài mà khác gì ngồi trên đống lửa đốt, Tô An nữ chủ lại trở nên vô dụng vô cùng, ngay cả người mình yêu cũng phải dâng hết cho người khác. Nàng cấu vào ngón tay mình đến rướm cả máu, điều này làm nàng mất tập trung hơn, sẽ bớt đau hơn. Không cần phải tưởng tượng, người đầu ấp tay gối với nàng đêm đêm đang ở trong vòng tay nam nhân khác, không khí dường như cô đặc lại, cảm thấy mình sắp thở không thông đến nơi.

Vì ngồi ở gian giữa nên nàng có thể nhìn xéo ra cổng chính, một toán người ngựa bước vào bên trong, vừa nhìn nàng đã biết ai rồi. Áo bào xanh thẫm, tay lúc nào cũng chấp phía sau lưng ra vẻ tiêu soái, tóc búi kim quan bằng lụa mỏng, người này không ai khác chính là hoàng tử cuối cùng của Nam quốc- Nam Cung Kiện.

Nam Cung Kiện, là hắn, Nam Cung Kiện!

Tô An thấy được liền mừng rỡ vô cùng, nàng muốn chạy lại với hắn nhưng nàng nghĩ cái nàng cần nhất bây giờ là kéo nữ nhân của nàng về với nàng. Thế nên mở xộc cửa vào trước ánh mắt ngạc nhiên của Bính Đình, nàng ấy liền vùi mặt vào gối không nhìn nàng, Tô An xô nam tử đang ở trên người nàng ấy xuống, tức giận tát hắn một bạt tay chát chúa.

Khách nhân bị nàng đánh bất chợt liền hoảng sợ gom đồ của mình chạy đi, để lại mỗi Bính Đình đang xích͙ ɭõa trên giường, Tô An xót xa ôm lấy nàng trong lòng mình. Lấy y phục của nàng ấy mặc vào, nước mắt ấm ức cùng tuổi hờn vươn trên mi, thì thầm:

– Hết rồi, Bính Đình, về với ta.

Nam Cung Kiện ngồi ở ghế giữa nhà, khí thế của vương tôn công tử không thể nào lấn át đi được. Hắn ưu nhã ngấp một ngụm trà rẻ tiền, nói:

– Người ta muốn gặp đã đến chưa?

Lý ma ma cúi thấp đầu cung kính, dạ dạ vâng vâng nói: – Dạ thưa công tử, đây là nơi làm ăn buôn bán, xin công tử cất đi đao kiếm.

Nhíu mày, Nam Cung Kiện phất tay bảo: – Các ngươi cất kiếm vào đi, ai mượn các ngươi thủ thế, có phải đi cướp người đâu.

Tô An mỉm cười khi thấy Nam Cung Kiện, nàng sớm đoán chỉ có mỗi Nam Cung Kiện được đi đón nàng, vì an nguy của Nam Cung Uyển, nàng chắc chắn nàng ấy cũng không được theo cùng. Thấy được lão bằng hữu, mọi ưu tư trong lòng nàng tiêu biến, vở kịch rồi cũng sẽ đến hồi kết, và đây là hồi kết cất đi chuỗi ngày khốn nạn đằng đẵng này.

– Hắn có nợ ngươi ngân lượng không? – Nam Cung Kiện chỉ vào Tô An, hỏi Lý ma ma.

Bà suy nghĩ một lúc rồi nói: – Tiền ăn mười lượng bạc, thôi bỏ qua cũng được. Dắt hắn đi cho rồi đi.

– Kiện! Ta muốn mượn ngươi một vạn lượng. – Tô An đi lại gần Nam Cung Kiện, nói nhỏ.

Nam Cung Kiện không có ngân lượng sẵn bèn sai người ra tiền trang đổi tiền, Tô An sau khi nhận được một hòm nhỏ ngân lượng liền nói: – Lý ma ma, ta muốn chuộc Bính Đình.

Lý ma ma đương nhiên là không chịu bỏ người bà còn có thể kiếm tiền, cho đến khi đao kề cổ, mạng sống sắp đứt đoạn mới vâng dạ chấp nhận. Tô An thuận lợi dắt Bính Đình ra cửa, Bính Đình còn không tin được nàng rời khỏi sớm đến thế, còn rời khỏi với người mình yêu thương.

Nàng cùng nàng ấy đi, đến một vùng đất mà nàng còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi. Nhưng nàng đem mình đặt cược hết cho nàng ấy, đem cuộc sống này đặt hết vào tay nàng. Xe ngựa này, dù là chở nàng đến chân trời góc biển nàng cũng đi cùng.