Chương 45

Sa vào lưới

Buổi sáng ở Túy Hương lâu dạo gần đây rất nhộn nhịp, Xuân Nhi được Lý ma ma cho làm ít lại, chuẩn bị trở thành chiêu bài nhỏ tuổi của Túy Hương lâu. Tô An nghĩ như thế cũng ổn, chỉ cần kéo dài thời gian ra một tí, nhà nàng vừa đến kịp thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.

Hôm nay cũng là ngày nguyệt sự của Bính Đình, nàng ấy được nghỉ làm việc ba hôm, rảnh rỗi liền mang sách ra đọc. Tô An sau khi trang điểm xong cho các cô nương liền quay về, thấy nàng đọc sách bèn rót cho nàng một ly trà.

– Nàng uống trà đi, đã đói bụng chưa?

Bính Đình ngước mặt lên thấy Tô An liền cảm thấy vui vẻ, nàng dẹp sách, nhận lấy ly trà uống. Những ngày qua với nàng trở nên rất dễ chịu, tối hôm qua nàng nằm mơ, mơ một ngày Vĩnh An rước nàng về nhà. Nàng không đi xe hoa, ngựa đỏ, nàng đi cùng nàng ấy trên con bạch mã, nàng ấy ôm lấy eo nàng cùng nàng cưỡi ngựa về nhà. Sáng nàng rảnh rỗi ngắm hoa, trưa thêu cho nàng ấy đôi giày mới, tối nàng ấy sẽ đến ôm nàng ngủ. Chỉ cần vậy thôi nàng đã thấy vui rồi.

Nàng biết Vĩnh An là nữ, từ lâu. Nàng cũng biết Vĩnh An có người mình thích, từ lâu. Nhưng nàng chẳng mong chờ gì hơn, nàng có thể làm bóng hồng sau lưng của Vĩnh An, bí mật cũng được, công khai cũng được, nàng chỉ cần Vĩnh An.

– Nàng nhìn ta thơ thẩn gì thế? Còn cười đến ngốc ra. – Tô An mỉm cười nhéo chiếc má bầu bĩnh của Bính Đình, yêu thương chọc ghẹo.

Bính Đình đứng lên đi lại gần Tô An, đẩy nàng ấy ngồi xuống giường rồi ngồi lên đùi nàng ấy, ôm cổ nũng nịu:

– Ta nghĩ đến việc…

Bính Đình chưa kịp nói thì đã có ai đó gõ cửa phòng cắt ngang, nàng đi ra mở cửa thấy Xuân Nhi vẫy tay với Vĩnh An, nói với vào:

– Đi ra đây, trốn trong phòng làm gì?

Tô An ngượng ngùng mỉm cười, nói với Bính Đình là mình rời đi một lát rồi quay lại, Xuân Nhi hôm nay sau khi học làm thơ xong lại như cũ qua kiếm nàng nói chuyện phiếm. Hôm nay nàng ấy lôi một bàn cờ ra, bày một màn, muốn cùng nàng phân tài cao thấp. Mà Tô An làm thế nào biết được cách đánh hơn nàng ấy, Huân Nhi có dạy nàng nhưng bữa đực bữa cái, còn phải chăm con cơ mà!

Đánh cờ một lúc thì Lý ma ma tới, bà xách tai Xuân Nhi lên, bảo nàng ấy về phòng dạy thêm một số kĩ năng phục vụ khách. Xuân Nhi bĩu môi buồn rầu đi theo bà về phòng, mắt vẫn nhìn Tô An chăm chăm như hẹn ngày lại chơi tiếp.

Những ngày Bính Đình không có khách này thật sự tốt, tối đến ôm nàng ấy ngủ còn có thể cùng nàng nói chuyện đôi chút. Vòng tay của Bính Đình nhỏ nhắn, ôm lấy eo nàng, thì thầm hỏi:

– Ở quê ngươi, ngươi thầm thích cô nương nào?

Tô An biết Bính Đình sẽ hỏi câu này, cho nên nàng nhích ra một chút, nhìn gương mặt xinh đẹp vô ngần của Bính Đình.

– Ta có thê tử ở nhà.

Nàng ấy như không tin chuyện này, nửa ngày cũng chẳng nghe trả lời gì cả. Tô An thấy thế gọi tên nàng ấy vài lần mới nghe nàng ấy lắp bắp nói:

– Nhưng… nhưng nàng là nữ nhân mà? Ở quê nàng cho lấy thê tử sao?

– Ở quê ta, họ nghĩ ta là nam nhân, ta có bốn thê tử ở nhà. Huệ, Tuyết, Uyển, Huân.

– Thì ra cũng phong lưu như vậy – Bính Đình cười duyên.

Tô An cũng mỉm cười, nàng ấy cũng tinh quái ấy chứ. Nhưng Bính Đình làm sao thấy đủ, nàng cứ hỏi luyên thuyên về các nữ nhân của Tô An, nàng muốn tường tận, mặc dù nàng biết nàng không thể nào là một trong số họ.

– Thế nàng yêu ai nhất? Trong số họ.

Tô An hơi khựng người lại, nàng bảo:

– Ta yêu các nàng đồng đều.

– Nhưng phải có người mà nàng yêu nhất chứ, người mà nàng sẽ giao mạng sống cho họ- Bính Đình chồm người dậy để nhìn thấy Tô An rõ ràng hơn.

Trong bóng đêm, Bính Đình tựa như tiên sa, dưới ngọn đèn hiu hắt của nến, trên mặt sàn lạnh cóng của đêm xuân, nàng ấy vẫn tỏa sáng như dạ minh châu quý giá. Tô An luồn tay vào tóc nàng ấy, khẽ lắc đầu:

– Các nàng ai ta cũng sẽ giao mạng sống của ta, nếu cần.

Câu trả lời đã thỏa lòng mong đợi của Bính Đình, nhưng lại khiến lòng ganh tị của nàng tăng cao, nếu nàng là một trong số họ thì tốt, nếu mà nàng trong sạch nàng sẽ gả cho nàng ấy, ngay lập tức. Nhưng bản thân cũng chẳng còn sự trong sạch tốt lành, nàng chỉ có thể mong chờ nàng ấy đừng quên nàng ở đây.

Đôi môi hồng nhu nhuyễn đặt xuống đôi môi Tô An, mái tóc nàng rủ xuống, ôm lấy gương mặt Tô An, xuề xòa. Tô An không phản đối, nàng biết nàng cần gì ở nữ nhân này rồi, bàn tay siết lấy tấm lưng cong của Bính Đình, đáp trả lại nụ hôn của nàng ấy.

Các nàng, trong đó có cả nàng ấy, Hạ Bính Đình.

Tay Tô An luồn trong áo the mỏng, vuốt ve lưng nàng, nụ hôn dồn dập gấp gút lấy hết cả sức lực của cả hai, đêm lạnh, nhưng trong phòng thì nóng. Nàng mở áo trắng mỏng của Bính Đình ra, giải phóng cho hai khỏa trắng nộn, chúng thẹn thùng đỏ ửng trước mặt Tô An, chào hỏi ngại ngùng.

Lật người, Tô An đem Bính Đình để dưới thân mình, rít rao hôn lấy ngực phấn nộn của nàng ấy. Dáng người Bính Đình rất khiêu gợi, từ nhỏ vốn là bảo dưỡng nên thật sự như ngọc khiết, không hề có tì vết. Cơ thể nàng nóng như lửa đốt, gắt gao ôm lấy Bính Đình. Nhưng đêm xuân đáng tiếc là chỉ có thể dừng lại ở đây. Nguyệt sự đã trở thành vật ngăn cản đắc lực.

Thế nhưng không ngờ Bính Đình lật người lại, đem chính mình chủ động, nàng ấy mở vạt áo Tô An ra, tỉ mỉ tháo đi lớp vải trước ngực. Bàn tay Bính Đình nhỏ nhắn như búp sen nhỏ khi làm gì cũng thấy đáng yêu. Lần đầu tiên Tô An hoàn toàn quy phục dưới tay một nữ nhân khác, để nàng ấy nhu lộng trước ngực nàng.

Nụ hôn của Bính Đình cuồng đắm, mang nồng nhiệt, mang ngọt ngào đến cho nàng. Tô An đã rất nhiều lần nằm trên, nhưng nàng chưa hề nằm dưới. Lần này làm nàng có chút ngượng ngập, khi mà Bính Đình cởi bỏ tiết khố đã khiến nàng ngại ngùng khép chân lại.

Bính Đình nâng chân Tô An lên, gác trên bờ vai nhỏ của mình, để lưỡi nàng tiếp xúc cánh hoa xinh xắn. Tô An không thể tin được có một ngày nàng ngoan ngoãn nằm dưới một người như thế này, khi nàng ấy nhu lộng bên dưới, Tô An đã hiểu vì sao các nữ nhân của nàng lại thích được chiều chuộng như thế, cảm giác rất tuyệt, rất… không chịu nổi.

Vô thức Tô An phát ra những tiếng âm a nhỏ, da^ʍ mỹ, Bính Đình mỉm cười lướt lên đôi ngọc phong của Tô An, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve, hôn mυ"ŧ. Tay nàng lần mò nơi tư mật ẩm ướt, nhẹ nhàng tiến vào trong, nàng cũng không ngờ Tô An lại là xử nữ, có lẽ các nữ nhân ở nhà không làm điều này với nàng. Nàng chợt cảm thấy có lỗi. Thế nhưng Tô An lại chẳng bận tâm, nàng thấy ngón tay nhỏ nhắn của Bính Đình cứ chần chừ, liền nói:

– Không sao, nàng đừng nghĩ nhiều.

Được khuyến khích, Bính Đình lại ngang ngược tiến vào, lần này Tô An cảm thấy thất thế thật. Ai đời Tô lão gia được người người kính trọng lại lộ ra mặt nữ nhân thèm khát ái tình như thế này, rêи ɾỉ, ôm siết lấy cơ thể mềm mại của Bính Đình vào lòng, hận không thể đem nàng tàn phá y hệt.

Đêm xuân ngắn ngủi, mất mát lại quá nhiều.