Chương 44

Hẹn ước dưới gốc bồ đề già.

Kể từ ngày Bính Đình dọn vào gian giữa, Tô An cũng chỉ được trải chăn ngủ dưới đất, nhiều đêm gió thổi xộc hơi lạnh lên khiến nàng không quen. Bính Đình bây giờ thường phải tiếp khách đến tận canh tuất, sau giờ đó, tắm thay y phục thôi đã tới giữa canh hợi, Tô An thường hay đợi nàng tắm xong, giúp nàng chải đầu rồi mới ngủ.

Như mỗi tối, Bính Đình sẽ canh lúc nàng ngủ lại xuống ôm lấy lưng nàng, dụi đầu như trẻ con. Nhưng đây không còn là cái giường nhỏ ở góc phòng như căn phòng phía Tây, dưới đất cứng nhắc lạnh lẽo, mà bản thân Bính Đình đã phải làm việc quá nhiều cho nên dạo gần đây nàng ấy cũng hay bị thương hàn. Lượng khách đến gần đây cũng tương đối giảm.

Hôm nay, Bính Đình lại như cũ ôm nàng chuẩn bị say ngủ thì nàng quay mặt lại, nàng ấy có chút giật mình, hoảng hốt. Bởi vì Bính Đình ngủ trễ nhưng dậy rất sớm, thường là trước khi Tô An dậy nàng đã lên giường rồi, không nghĩ đến ngày bị bắt quả tang như thế.

– Sao nàng không lên giường ngủ?

Mái tóc dài mượt của Bính Đình vẫn còn ẩm hơi nước, dính dấp vào đôi má như trái đào mọng nước. Nàng nhắm chặt mắt ôm lấy Tô An, dụi vào lòng ngực nàng ấy, ấm áp.

– Ôm ta một chút, đến khi ta ngủ ngươi tránh đi cũng được. Hay ngươi chê ta… hay ngươi nghĩ ta dơ bẩn? – Vừa nói, Bính Đình vừa giữ khoảng cách với Tô An, nhích một chút, một chút cách xa.

Không biết lúc đó Tô An tâm tình như thế nào, nàng nói: – Nàng cứ ôm nếu muốn, nhưng ngủ dưới đất nên nàng nhiễm phong hàn mãi không khỏi. Lên giường đi.

Bính Đình bĩu môi, nàng vùi đầu vào l*иg ngực Tô An, dưới đất cho dù có lạnh thì nàng cũng không cảm thấy gì. Trên chiếc giường kia quá lạnh lẽo, quá nhiều chuyện, chúng lúc nào cũng kể cho nàng nghe câu chuyện ái ân ban sáng, lúc nào chúng cũng bảo với nàng nàng thật dơ bẩn, cơ thể nàng thật ra cũng chẳng khác gì đồ vật ai cũng có thể sử dụng. Nàng thật sự, thật sự ghét chúng.

Vuốt ve tấm lưng mệt mỏi của Bính Đình, Tô An dìu nàng vào giấc ngủ. Nàng ấy rốt cuộc cũng chịu mỉm môi cười, từ từ chìm vào mộng điệp.

Vì Bính Đình đã không còn là chiêu bài của Túy Hương nữa nên Tô An phải rời đi, Lý ma ma hôm đó kêu nàng ra, bảo là:

– Ta thấy ngươi làm việc cũng ổn, nhưng mà bây giờ Bính Đình cô nương không cần thư đồng nữa. Ngươi đi kiếm việc khác đi.

– Ta…

Bính Đình vai áo còn xộc xệch, không thấy Tô An liền đi tìm. Mấy hôm nay nàng sợ nhất là chuyện này xảy ra, vì nàng còn đâu sức mà bảo vệ nàng ấy, người khác chỉ cần tùy tiện đều có thể mang nàng ấy rời xa khỏi nàng.

– Cô nương xinh đẹp này, nàng tên gì?

Khách nhân đang ôm mỹ nhân trong lòng thấy nàng đi ngang qua liền kéo nàng lại, ôm vào lòng hôn má, hỏi han. Nàng vô pháp vùng vẫy, chỉ có thể ôm cổ hắn, mềm dịu nói:

– Quan gia, thϊếp có công chuyện gấp, chàng đợi một lát thϊếp sẽ về với chàng nhé?

– Mỹ nhân, haha, đúng là mỹ nhân nói gì cũng hay. Nàng đi mau còn về với tướng công nhé… –Khách nhân sờ eo nàng, quyến luyến buông nàng ra. Nàng liền mỉm cười lách người rời khỏi.

Cái cảnh chòng ghẹo này nàng gặp không ít, sớm cũng chẳng có gì không giải quyết được, cái cốt yếu là nàng không thấy Vĩnh An của nàng nữa. Với nàng, Vĩnh An chính là an yên cuối cùng nàng có trong đời này, niềm an ủi cuối cùng, xin đừng ai cướp nàng ấy đi. Vừa nghĩ, nước mắt đã sớm rơi xuống, hóa ra, Vĩnh An đã sớm hóa thành an bình của đời nàng.

– Lý ma ma! – Nàng hét, Tô An quay lại thấy dáng vẻ chật vật của nàng, tim không khỏi nhói đau.

Ánh nắng nhẹ chiếu trên làn da trắng mịn của nàng, mi mục như họa, giang sơn này cũng chỉ vì mỹ nhân mà sụp đổ, mỹ nhân cũng chỉ vì anh hùng mà rơi lệ, còn nàng, nàng là gì mà khiến nàng ấy đau? Tô An thấy nước mắt trên bờ mi nàng ấy, vì một người chẳng có gì trong tay như nàng sao?

– Con biết người sẽ mang Vĩnh An đi, Lý ma ma, con cầu xin người nghĩ chút ân tình của chúng ta, để hắn lại cho con được không?

– Con yêu hắn à, tên này, ngươi gan đấy! Còn định ăn bám cả kỹ nữ, ngươi đến a cẩu ở sau nhà còn không bằng! – Lý ma ma nhếch môi mắng chửi Tô An.

Bính Đình quỳ sụp xuống dưới chân Lý ma ma, tà áo màu bạc phủ một góc sân, mái tóc đen của nàng như tơ quấn quanh trái tim Tô An, nhẹ nhàng mà buộc thật chặt.

– Con cầu xin người! Bây giờ, con lấy ba phần tiền thôi cũng được.

Nàng chỉ lấy ba phần thay vì lấy phân nửa như trước đây, nàng nghĩ với số tiền này nàng vẫn có thể giữ được Vĩnh An của nàng ở bên cạnh nàng. Nhưng Lý ma ma hừ lạnh, bà bảo:

– Hai phần, giá cuối. Con đừng thương lượng nữa, nể tình nghĩa của chúng ta mới không đuổi hắn đi.

Tô An đến gần Bính Đình, ôm lấy bả vai đơn bạc của nàng ấy đỡ nàng đứng lên. Lau đi những giọt nước mắt của Bính Đình, rồi nói:

– Bà biết vì sao Túy Hương lâu lại không có khách nhiều bằng Vạn Xuân lâu không?

Lý ma ma nhíu mày lại: – Tại sao?

– Tại người của bà hóa trang như giả ma giả quỷ, ta thấy không sớm thì muộn cũng dẹp tiệm.

Nàng có một lần đi ngang qua Vạn Xuân lâu, phát hiện tất cả cô nương ở Vạn Xuân lâu đều dùng phấn son cực nhẹ, mùi hương, chỉ cần ngửi qua là biết của nhà nàng. Trong khi các cô nương ở Túy Hương không xấu, nhưng hóa trang bằng phấn hoa thô, trắng bệch. Chỉ có duy nhất Bính Đình là dùng phấn son Tô gia, còn Xuân Nhi không dùng phấn son nên mới ra dáng con người.

– Ý ngươi?

– Ý ta? Rất đơn giản, ta sẽ giúp bà kiếm tiền, bà cho ta chỗ ăn chỗ ngủ. Không được lấy bớt tiền của Bính Đình.

Lý ma ma không nói gì, bỏ đi. Bà không cảm thấy người đối diện có gì đáng tin cả, nhưng bà cũng thấy Tuý Hương làm ăn có chút không ổn rồi.

Sau khi bà rời khỏi, Tô An mới kéo vai áo của Bính Đình ngay thẳng lại, vuốt đi những sợi tóc tán loạn. Trên người nàng, mùi hương ái ân vẫn còn đậm, Tô An xót xa ôm lấy nàng vào lòng.

– Nàng hà cớ gì phải vậy?

Nàng ấy im lặng không nói gì, chỉ đơn giản cảm thụ vòng tay của nàng. Bính Đình năm nay hai mươi tuổi, lớn hơn Nam Cung Uyển một tuổi nhưng lại chịu nỗi đau quá nhiều, có thể nói từ nhỏ chẳng chút nào dễ chịu. Thế nên, khi Bính Đình tỏ vẻ như một nữ nhi bình thường làm sống mũi của Tô An cay xè, kìm mãi mới có thể không rơi giọt nước mắt nào.

– Ta xin lỗi, Bính Đình, nàng đợi ta một thời gian, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi đây.

– Có thể không? – Bính Đình ngước mặt lên, nhìn nàng.

– Đương nhiên là có thể! Ta nhất định sẽ dẫn nàng đi.

Bính Đình mỉm cười, dụi vào hõm cổ của Tô An, thỏ thẻ nói: – Ta tin ngươi sẽ dẫn ta đi.

Dưới gốc bồ đề già ở sân, Tô An hứa hẹn. Bính Đình đem tương lai của mình giao hết vào Vĩnh An, cầu bình an vĩnh viễn, cầu ái tình vĩnh viễn.

Lý ma ma nhờ tìm hiểu biết được mối lấy phấn son của Tô gia, đến tìm mua son phấn cho các cô nương nhà mình. Phấn tuy có khá đắt nhưng khi Tô An giúp các nàng đánh lên da liền trở nên tiệp hẳn màu da, che đi các vết thâm mụn trước đây, kể cả vết nám, vết tàn nhang. Tề mi, son môi, má đào, mấy việc này ở nhà đều do Nam Cung Uyển nhõng nhẽo đòi nàng làm cho, làm mãi thành quen tay. Các cô nương chỉ cần hóa trang phù hợp liền trở nên khác hẳn.

Khách nhân càng đông, điều đó càng làm cho Bính Đình có nhiều người phải phục vụ hơn. Điều này làm Tô An rất khó chịu, không thể chịu được khi đêm đêm ôm nàng ấy vào lòng phát hiện làn da nàng ấy tím bầm tím tái, sáng sáng thì thấy nàng ấy tay trong tay với nam nhân khác, khi nàng ấy ngả vào lòng một gã khác, lòng Tô An như vụn vỡ.

Xuân Nhi dạo gần đây đã phát triển cơ thể hơn, cũng có nghĩa là Xuân Nhi cũng đã phải ra tiếp khách chính thức. Tô An không thấy bất kì tia sáng nào ở đây cả, nàng nghĩ, nàng sẽ phải chuộc cả hai tỉ muội ấy ra.

Túy Hương lâu thật là ác mộng trong đời nàng.