Chương 43

Nàng là bờ vai vững chãi

Lúc đi ngang qua hành lang, Tô An vô tình đi lướt qua Triển Giang, nàng cúi gằm mặt xuống không tỉ mỉ quan sát hắn. Khi đi lướt qua nhau được vài bộ, nàng nghe hắn tức giận mắng mỏ: – Ả tiện nhân, chắc ngươi tự nghĩ mình là vương phi! Ta phi!- Nói rồi hắn phun một ngụm nước miếng xuống đất, thô bỉ rời khỏi.

Nàng đi về phòng, thấy Bính Đình đã tắm rồi, đang ngồi ở thư án đọc sách. Thấy vậy nên Tô An pha cho nàng một chén trà, đem đến trước mặt nàng, nói:

– Nàng uống đi.

Bính Đình hạ sách xuống, khẽ mỉm cười:

– Đi chơi về rồi sao? Hôm nay ta muốn ăn gà ăn mày, ta mới đọc được quyển sách này nói nó rất ngon!

– Ta biết làm đấy- Tô An cười- Để ta ra bếp làm cho nàng ăn.

Đây là tuyệt kĩ của Tô An, ngày xưa còn nghèo khổ tiền mua gà còn không có, Tô An dành dụm mua được một con gà con duy nhất. Chăm cho nó lớn lên, thấy thương nhưng phải làm thịt nó, món gà ăn mày này nàng làm từ nhỏ đến lớn chỉ vài lần, nhưng lần nào cũng có nước mắt, vì nghèo khổ, vì thương gà con, vì bản thân mình và Tô Huệ.

Trù nương ở bếp hôm nay tâm tình không thoải mái, bà ngồi ở ghế gần cửa phe phẩy cái quạt nhìn trời đất. Tô An đi vào, bà thấy liền hỏi:

– Ngươi muốn lấy gì?

– Ta muốn làm gà cho Bính Đình cô nương.

Bà liền đứng lên phe phẩy cây quạt mình, bảo: – Gà gì mà gà, đại họa ập xuống đầu rồi con ơi.

Tô An vẫn một mực không hiểu cho đến khi bà từ tốn giải thích, trù nương tay nghề nấu ăn rất giỏi nhưng tay nghề bát quái cũng không kém. Bà giậm chân, ra vẻ tức giận giải thích cho nàng:

– Thập hoàng tử xưa giờ mến mộ Bính Đình, nay hắn ta chuyển sang Vạn Xuân lâu ái mộ Thủy Loan bên đó, rồi ngươi biết sao không. Lý ma ma là kẻ ăn cháo đá bát, mụ ta dặn không được như xưa cấp đồ cho Bính Đình nữa. Tuổi tác Bính Đình cô nương cũng lớn, có lẽ sẽ bị chuyển qua gian giữa thôi!

Sấm sét như buông xuống giữa trời quang, Tô An thật không tin một người xinh đẹp như Bính Đình lại rơi vào cảnh này. Vậy tại sao nàng ấy còn cười? Vậy tại sao vẫn giả vờ như mình ổn? Tô An vẫn chưa chắc chắn điều gì, thái độ của Bính Đình vẫn như cũ nên nàng nghĩ chẳng có chuyện như trù nương nói, có lẽ chỉ là lo xa thôi, có lẽ thế. Nàng tự nhủ lòng mình.

– Tẩu có thể cho ta một con gà nữa không, nàng ấy muốn ăn.

Trù nương buồn bã, lắc đầu: – Một con Lý ma ma sẽ phát hiện ra, ngươi lấy một góc đùi được không? Ta sẽ nói bị chuột tha đi được.

– Cũng được.

Tô An nấu cho nàng ấy một ít, nàng ấy chưa ăn món này bao giờ chắc sẽ nghĩ món này sẽ chỉ nấu một góc. Đến lúc bưng ra cho Bính Đình ăn thấy nàng ấy ăn không đủ liền muốn rơi lệ, nàng ấy đẹp đến như thế này, văn nhã đến như thế này.

Trời chuyển sang chiều, rồi tối, ban chiều đã nghe Lý ma ma sai Xuân Nhi đến thông báo ngày mai dọn đồ của Bính Đình qua phòng gian giữa, những căn phòng kinh tởm Tô An đã đi ngang qua. Nàng nắm chặt quyền, tức giận đến run người.

Tối đó khi trời giữa khuya, trăng ở ngoài sáng vằng vặc chiếu vào cửa sổ phòng, Tô An nằm cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nàng bận suy nghĩ về rất nhiều, về Tô gia, về các nữ nhân của mình, về cả Bính Đình. Lâu rồi nàng chẳng phải chịu khổ, bây giờ chịu khổ liền không nổi, cảm thấy thế giới này thật bất công với Bính Đình.

Nàng nghe tiếng bước chân khe khẽ, leo lên giường nàng, ôm lấy eo nàng. Tô An biết đó là Bính Đình, mùi hương trên người nàng ấy rất nhẹ nhưng vừa đủ để nàng ngửi thấy. Tay nàng ấy nho nhỏ ôm lấy eo nàng, dụi đầu vào lưng nàng ngủ.

Có lẽ Bính Đình cũng không biết vì sao mình làm vậy, chỉ biết là mình rất cô đơn và cần người này, thực chất, có ai đứng trên đỉnh cao rồi lỡ chợt chân mà không thấy đau đớn, xót xa. Nàng cũng thế, sau đêm nay, ngày mai sẽ thật kinh khủng với một người như nàng.

Còn bản thân Tô An, nàng cũng không biết vì sao lại để im cho Bính Đình ôm, nàng chỉ biết im lặng giả vờ ngủ, giả vờ để không thấy, không biết nàng ấy buồn, để bản thân nàng cũng không buồn. Chỉ hai tháng nữa nàng sẽ đi, nơi này chẳng có gì để lưu luyến cả. Tô An hèn nhát tự nhủ như vậy.

Ngày hôm sau, khách nhân mà Bính Đình phải tiếp nhiều hơn trước. Trước đây mỗi ngày nàng chỉ tiếp một hoặc hai người, từ sau khi Triển Giang rời đi đợt đó thì mỗi ngày nàng tiếp trên dưới mười người. Tô An ngồi đợi ở ngoài cửa mà tức giận, nóng nảy. Nàng ước nàng có thể vào trong vào bảo mọi chuyện dừng lại, ước gì nàng có thể thay Bính Đình chấm dứt tất cả chuyện này.

Số lượng xuân hương Bính Đình đốt càng ngày càng nhiều hơn, mấy hôm nay nàng biết được lí do nàng ấy đốt là vì nàng ấy không thể nồng nàn với nam nhân nếu mà thiếu đi chất xúc tác. Nàng không hề có bất kì hứng thú gì với người lạ. Nhân lúc rảnh rỗi một chút, Bính Đình đi ra chỗ nàng, nói: – Ngươi ngồi ở đây có chán không?

Nhan sắc của Bính Đình đến tiều tụy mệt mỏi, nàng ấy phải tiếp quá nhiều người một lúc cũng bởi vì Triển Giang đã sớm chuyển đối tượng sang Vạn Xuân lâu nên ai cũng muốn thử nữ nhân thập hoàng tử đã thử, những con người tha hóa.

– Ta chuộc nàng nhé? – Tô An theo nàng vào trong phòng, mở vạt áo thì thấy được khá nhiều vết bầm trên lưng, trên vai nàng ấy, vết hôn đỏ chót, có vết hôn đến bầm tím.

Bính Đình có chút sững sờ, nàng cúi mặt xuống, thì thầm: – Ta vẫn đang để dành tiền tự chuộc mình, nhưng Vĩnh An, ta không sao. Khoảng hai năm nữa là ta có thể tự do rồi.

– Bính Đình cô nương, ta đến rồi đây.

Tên da^ʍ ô mặt rỗ đến, nàng kinh tởm nhìn hắn, chỉ muốn kéo Bính Đình ra khỏi chỗ bùn nhơ này. Cửa son khép lại, tiếng của Bính Đình thường ngày bây giờ chẳng khác gì niệm chú của Đường tam tạng dành cho Tôn Ngộ Không. Nàng ngồi thừ ở cửa, có lẽ nước mắt rơi nàng cũng chẳng biết. Tại sao lão thiên lại muốn cho nàng chứng kiến thêm một khía cạnh khác của cuộc sống, vốn đã là ăn mày chưa đủ đáng thương sao?

Tức giận, Tô An bỏ đi. Nàng cần gì làm ở đây, nàng có thể tự sinh tồn được, chỉ cần đợi người của Tô gia đến. Bằng không, nàng cũng có thể đi về, chết ở trên đường cũng được! Tô An mắng mỏ trong lòng. Đi vừa đến cửa thì thấy Xuân Nhi đi chợ vừa về, thấy nàng lăm lăm xông ra ngoài liền hỏi:

– Vĩnh An, ngươi đi đâu vậy?

Thấy Xuân Nhi Tô An càng điên tiết hơn, nàng bỏ chạy thật nhanh ra khỏi Túy Hương lâu, Xuân Nhi thấy vậy liền giao giỏ đồ của mình cho người khác rồi chạy theo Tô An. Tô An không biết đường ở Thạnh Khương, Xuân Nhi biết điều này, vậy nên Xuân Nhi rất sợ Tô An lạc, không biết đường quay lại.

– Tô An, đợi ta!! – Xuân Nhi hét với theo.

Bước chân của Xuân Nhi không dài bằng Tô An, nên nếu mà Tô An chạy thì không thể nào Xuân Nhi chạy kịp. Từ xa, dáng Tô An cao mà thon gầy, tóc búi bằng kim quan rẻ tiền, áo đơn bạc, không hiểu sao Xuân Nhi lại thấy vững trãi, cảm giác Tô An to bằng cả ngọn núi, có thể che chở hết mọi thứ trên đời.

– A… – Xuân Nhi lo nghĩ ngợi nên té xuống đất, đầu gối và lòng bàn tay đều chạm đất, đau rát.

Tô An nghe thấy nên khựng lại, quay đầu thấy tiểu nữ nhân đó ngã dưới đất nhưng vẫn nhìn nàng. Thở dài, Tô An đi lại gần Xuân Nhi đỡ nàng lên, khẽ trách:

– Ngươi đi như vậy mà cũng té!

– Ngươi chạy nhanh quá… –Xuân Nhi phủi tay đứng lên, Tô An giành lấy bàn tay nàng lật ra xem, thấy đã xước không ít.

Nếu Tô An quay về, Tô An sẽ phát điên mất, còn nếu Tô An không về, nàng cũng sẽ phát điên. Nàng như thế nào ngay cả bản thân nàng cũng không biết, lúc mở rộng cửa hàng, lúc kinh doanh, lúc tính toán, tất thảy đều không đau đầu bằng việc này.

Xuân Nhi vòng tay qua eo nàng, ôm lấy nàng. Tô An đang suy nghĩ bỗng nhiên khựng lại, nàng biết rồi, nàng phải về. Vì Xuân Nhi, vì Bính Đình, vì cả ba người.

– Ngươi về với ta nhé, hai tháng ở bên ta thôi cũng được – Xuân Nhi thì thầm.

Phòng vệ cuối cùng trong lòng nàng vụn vỡ, ừ, thì về. Tô An nói thầm trong miệng, cứ thế đối diện với nó. Khi tới cổng Túy Hương lâu thì thấy Bính Đình đang đứng trước cửa, thấy nàng, Bính Đình mỉm cười:

– Về rồi, ta cứ tìm ngươi mãi.

Nói rồi, tà áo bạc của nàng khẽ quay đi rồi biến mất.