Chương 23

Tiệc xuân, gia yến, nơi nào mới là nơi của nàng?

Trong Túy Hoa lâu sang trọng bậc nhất Trường An, Tô An đang nhàn nhã nói chuyện chính sự với các thương gia khác. Những người ở đây tuy không ưa gì dáng vẻ liễu yếu đào tơ, da trắng môi hồng của Tô An nhưng cũng thầm nể phục Tô An về những thành tựu nàng đạt được.

Ở đất Trường An này, không thể nói phất lên thành phú gia là liền có thể thành phú gia, Tô An thật sự rất đặc biệt. Còn đặc biệt hơn ở chỗ, trong ba vị phu nhân được mời đến đây, một vị lại là nàng công chúa được sủng ái nhất hoàng cung – Nam Cung Uyển. Sớm biết nàng đã đẹp, ai ngờ khi gặp lại còn bị hớp hồn đi mất, đám thương nhân thiếu điều chảy nước dãi xuống đất.

– Tỷ tỷ, tỷ xem, đám người này sao có thể nói lâu đến thế.

Tuyết Y nhăn mặt nhăn mày nói, nàng thật sự rất buồn chán, đối với những chuyện giả nhân giả nghĩa này nàng vốn không chút hứng thú. Nhưng vì mọi năm năm nào cũng đi, nên thành lệ, năm nay dù chán ngắt nàng cũng nhận được một thϊếp mời. Thật là của nợ trời ban, Tuyết Y buồn bã thở dài.

Tô Huệ ẩn mình trong chiếc khăn choàng to đùng, khẽ khàng thở ra từng hơi khói mỏng. Trời dù mang hơi xuân nhưng về đêm vẫn lạnh buốt, cái lạnh khiến đầu lưỡi nàng cũng muốn tê lại.

Tô An thấy thê tử của mình sắp chịu hết nổi nên bèn cáo từ, nhưng mọi người ở đó nhất định không cho nàng về. Dương lão bản ở phía Tây thành còn cẩn thận sắp xếp người đưa nương tử của nàng về nhà, Tô An lắc đầu, nhất quyết từ chối.

– Không được, thê tử của đệ, để đệ dắt ba nàng về nhà.

– Ấy chà, Tô đệ đệ, để đó, ai ăn thịt hai nàng đâu mà sợ. Lấy danh nghĩa của cả nhà họ Dương ra đảm bảo với đệ.

Hai người cứ thế kì kèo qua lại, Tô Huệ khẽ thì thầm vào tai Tô An nhưng nàng gạt đi. Thành ra câu chuyện cứ thế kéo dài gần nửa khắc. Nam Cung Uyển mặc áo choàng màu vàng nhạt, trên cổ có đính lông cáo tuyết phía bắc, nhưng dù thế nàng vẫn thấy rất lạnh. Nhìn họ cãi nhau nàng cũng thấy mệt dùm, bèn nói.

– Phu quân, hay là để thϊếp cho Giang Chi Giang Hạ đưa hai tỷ tỷ về, một lát, thϊếp về với chàng sau.

Tô Huệ ngay lập tức đồng ý ngay: – Được đó, Giang Chi Giang Hạ có võ công, lại là người của mình, phu quân, cứ vậy nhé.

Thế là Tô Huệ và Tuyết Y được đi về sớm, cả buổi chỉ còn lại Tô An và Nam Cung Uyển. Tô An biết nàng ấy rất thông minh, bởi vì lần ở Phú lang sa không có nàng ấy chắc cũng chẳng thể bán hàng được. Nhưng hôm nay chứng kiến tài năng lưu loát của nàng ấy thật khiến người khác kinh diễm, những người đàn ông là thương gia ở đây đều nhất nhất im lặng nghe nàng nói, thật sự là những lời kinh hãi thế tục.

Tô An ngồi đó, mỉm cười khi có người khen nhà mình có phúc, phúc phận hay không nàng biết rõ. Nàng đã sớm chấp nhận việc nhà nàng có thêm một thê tử là Nam Cung Uyển rồi.

Ngoại trừ Giang Chi Giang Hạ, Nam Cung Kiện còn cẩn thận để một số người dưới trướng mình ẩn thân bảo vệ muội muội cành vàng lá ngọc, vì thế Nam Cung Uyển chẳng phải sợ khi di chuyển hay làm việc gì đó một mình. Điều này nàng cũng đã nói cho tướng công của mình nghe.

Nói đoạn đến nửa đêm đám người kia mới dứt khỏi hai nàng.

Hai người lúc này ngồi trên xe ngựa, Tô An biết đêm nay đám người của Phong thúc thế nào cũng sẽ bày tiệc, thế nên nàng không ngại mà góp vui. Trước khi đi nàng cũng đã hỏi liệu xem Nam Cung Uyển có thấy mệt vì ban nãy không, nhưng nàng ấy bảo không. Thế là cả hai cùng đến chỗ Phong thúc.

Xe ngựa vừa dừng lại trước cửa nhà đã có người chạy vào báo tin Tô An đến, cả bày nhốn nháo náo loạn. Tô An bước xuống xe, nhân tiện giơ một tay đỡ phu nhân của mình xuống rồi cả hai cùng vào.

– Nha đ… Tiểu tử kia, sao lại có hứng nửa đêm thế này? – Phong thúc ngồi vị trí chủ bàn tiệc, cười giở lởi với Tô An.

– Haha, Phong thúc, cháu muốn ghé qua ăn cùng mọi người.

Tô An ngồi gần Phong thúc, được ông xoa đầu đến tóc rối cả lên. Dáng vóc Phong thúc rất vạm vỡ, tên không như người, Phong thúc đích thực là một cơn lốc hung tợn. Trên đường đi, Phong thúc không sợ beo hùm gấu hay rắn, Phong thúc chỉ sợ duy nhất là tẩu tẩu.

Trước ngày Tô An hợp tác và tìm ra hướng đi cho Phong thúc, thúc ấy cũng chỉ có một căn chòi rách dột, nhận từng đồng lương bèo bọt và còn bị ức hϊếp vì tính thúc ấy ngay thẳng không chịu được cường quyền áp bức. Nhưng ngày nay lại khác đi rất nhiều, Tô An nâng chén rượu lên tương kính mọi người, cám ơn mọi người vì đã cùng nàng sát vai, những người này đã sớm là gia đình của nàng. Những người này, đã sớm xem nàng là gia đình của họ.

Mùi hương hoa len lỏi vào trong mái đình, Phong thúc nhướn mắt hỏi:

– Đây là tân thê tử à? Còn không mau giới thiệu!

– À, đúng rồi, thê tử nhà cháu – Nam Cung Uyển. Nàng chào Phong thúc đi.

Nam Cung Uyển nhỏ nhẹ gật đầu: – Chào Phong thúc, cháu là Tô gia tam phu nhân, Nam Cung Uyển.

– Tốt tốt, lại có thêm một thê tử xinh đẹp như vậy, giỏi lắm, haha! –Phong thúc cười thật sảng khoái, đang cười thì thấy tẩu tẩu từ xa tiến tới, tiếng cười bỗng im bặt.

Tối đó mọi người ăn uống ca hát, Tô An nhờ người báo về nhà cho Tô Huệ và Tuyết Y biết là nàng ở lại nhà Phong thúc. Nàng đã say đến không thể nào nhớ nổi đường về rồi, nàng chợt nhớ những ngày đầu đi buôn hàng, những hôm lạnh cóng mọi người cũng dùng rượu sưởi ấm như thế. Nhắc lại, ai trong đoàn buôn cũng bồi hồi.

Ăn uống đã xong, Tô An bèn được Nam Cung Uyển dìu về một giang phòng trống ở hậu viện. Hai người dù gì cũng là phu phụ nên cũng chẳng ai sắp cho hai phòng. Để Tô An lên giường, Nam Cung Uyển tháo đôi giày của chàng ấy ra, cẩn thận lau chân rồi để chàng ấy ngủ.

Nàng thấy chàng say nên rót cho chàng một bát nước, trong lúc đang rót nước bèn nảy sinh một ý định tà ác. Nàng cho tay vào trong túi áo lấy một chai nhỏ mà mẫu thân nàng đã cho hôm lại mặt, đổ tất cả vào một bát nước.