Chương 22

Hoa Lạc Điền Phủ

Sau sự kiện vô tình bắt gặp ấy, Nam Cung Uyển biết là Tô An cũng có ham mê nữ sắc, ấy vậy mà chàng ấy chẳng buồn để mắt đến nàng. Nam Cung Uyển chẳng dám tự nhận mình đẹp xinh nhất thành Trường An này, nhưng nàng cũng được gọi là tài nữ, luận dung mạo có dung mạo, luận học thức có học thức. Tại sao tướng công của nàng nữa điểm cũng không chú ý đến nàng?

Mùa xuân len lỏi đến Tô gia trang, năm nay cũng giống như mọi năm, mọi người cùng nhau trang bị đồ đạc chuẩn bị cho xuân đến. Vì vào tiết lập xuân nên vạn vật sinh sôi nảy nở rất tốt, Nam Cung Uyển còn thấy được hai bụi hoa ngô nở ra những cánh hoa xanh biếc xinh đẹp.

Nàng rảo bước, chẳng mấy chốc là đến đại sảnh.

Tô Huệ đang ngồi chỉ thị cho một số hạ nhân trang hoàng dọn dẹp nhà cửa, nhà Tô An không giống như các phú gia khác. Tô gia trang chỉ mướn người làm theo ngày, trả tiền sòng phẳng chứ không mua nô ɭệ. Nhưng Nam Cung Uyển có nghe nói, Tô An từng mua một nha hoàn tên là Huân Nhi, nhưng đến giờ đã gả đi.

– Thỉnh an đại tỷ, đại tỷ sáng tốt lành!

Nam Cung Uyển nhún người hành lễ, giơ tay nhấc chân của nàng cũng khiến người ta thấy nghẹt thở. Tô Huệ cũng như Tô An, xuất thân hèn mọn đầu đường xó chợ, những nghi thức này làm nàng thấy quá trang trọng và không phù hợp. Vốn dĩ, Tuyết Y có bao giờ hành lễ như vậy đâu? Họ vẫn sống bình thường và hạnh phúc.

– Muội không cần thiết phải thỉnh an mỗi sáng đâu, nhà ta đơn giản mà.

Tô Huệ mỉm cười, nụ cười từ ái như mẹ hiền. Nàng vốn dĩ luôn luôn cam chịu như thế, luôn luôn nhu hòa như thế.

– Tỷ tỷ, muội thấy có chuyến hàng mới về, Tô An gọi chúng ta ở hoa viên…

Tuyết Y chưa đến mà mọi người trong đại sảnh đã nghe tiếng, nàng ấy đi ba bước bỏ một bước, vui vui vẻ vẻ nói. Nam Cung Uyển che khăn mỉm cười, làm cho Tuyết Y mặt đỏ như gấc, xấu hổ nên đi đứng cũng bình thường trở lại.

– Muội thấy tỷ có gì buồn cười à?- Tuyết Y nhướn mày hỏi.

Nam Cung Uyển ngay lập tức ngưng cười, vội vàng hạ khăn xuống eo, cúi đầu nói:

– Không ạ, thưa tỷ tỷ, muội chỉ thấy tỷ rất khả ái. Tính tình muội trước giờ hay kiểu cách như thế, mong tỷ tỷ không hiểu lầm muội.

Tô Huệ thấy hai người sắp sửa cãi nhau nên vội vàng đứng giữa làm hòa, nàng biết Tuyết Y không hài lòng gì Nam Cung Uyển, vì tính Tuyết Y khá bướng bỉnh. Có lẽ, phải mất một thời gian Tuyết Y mới làm quen được với một vị bằng hữu mới này.

– Thôi đi, hai muội mau đi cùng ta ra hoa viên.

Ba người cùng đi với nhau, hôm nay Tô Huệ mặc một thân trắng tuyết, nàng với phong cảnh vô cùng thanh nhã. Như nước mùa xuân trong khe suối chảy ra sông lớn, nàng ấy làm cho người ta thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều. Còn Tuyết Y hôm nay mặc một thân xanh nhạt, cũng thanh tịnh và làm lòng người sảng khoái.

Trong ba người, duy chỉ có Nam Cung Uyển là mặc đồ màu đỏ nhạt, sắc trời trong veo làm nàng ấy như bông hoa nở rộ giữa nền tuyết đang tan chảy. Làn da nàng trắng nõn, cổ tay mang một chiếc vòng tay thanh mảnh, mặc dù Tuyết Y và Tô Huệ mỗi người một vẻ, hai người đều nổi danh ở kinh thành vì sắc đẹp thanh nhã, ngây ngô. Nhưng Nam Cung Uyển lại khiến người khác không cử động nổi, vì nàng quá đẹp, như tiên nữ hạ phàm.

Tô An ngồi ở ghế đá, trên bàn là các xấp lụa mới đem từ Phú Lang Sa về, những thứ này vốn dĩ Nam Cung Uyển thấy qua không ít nhưng là Tô An tặng, là người thương tặng. Nàng không thể không thấy phấn khích.

– Huệ Nhi, Tuyết Y,… – Tô An ngập ngừng, trong lời nói mang theo cả vẻ ngượng nghịu – Cả Uyển Nhi, đây là lụa và gấm vóc ta dặn Phong thúc mang về, trang sức và các đôi hài nhỏ, các nàng có muốn lựa không? Hay là ta cứ phân ra mang về phòng cho ba nàng?

– Thϊếp nghĩ, cứ phân ra rồi chia cho cả ba, như thế sẽ không ai thấy ấm ức gì. – Tô Huệ nói.

– Được, chiều nay ta có mướn thợ cả Chung đến may y phục cho ba nàng. Nhớ sắp xếp thời gian, Tô Huệ chiều nay nàng có phải ra tiền trang không?

– Dạ không, thϊếp ở nhà hôm nay cũng không sao.

– Còn nàng, Tuyết Y? À, cửa hàng phấn son ta lo được, nàng cứ ở nhà nhé.

– Còn nàng, Uyển?

– Dạ, thϊếp cũng không có việc gì làm.

Nam Cung Uyển buồn rầu nói, đúng thật là nàng cũng không có việc gì làm ngoại trừ đọc sách và học, à, còn làm công chúa. Bây giờ trong nhà chỉ có mình nàng là không có việc, thật buồn chán và vô vị. Nam Cung Uyển bĩu môi.

Bốn người cùng nhau uống trà một lúc rồi ai lại làm việc nấy, chủ quản của Tô gia là Tô Huệ, nàng muốn thay Tô Huệ giúp cũng không được. Mà thay việc của ai ở tiền trang hay ở cửa hiệu phấn son cũng không được. Nam Cung Uyển nằm lười trong phòng buồn rầu.

– Giang Chi, ngươi nói xem, bổn cung phải bắt đầu từ đâu?

Giang Chi, Giang Hạ là hai tỳ nữ thân cận bên cạnh nàng từ nhỏ, ngoại trừ học hành như nàng, hai nàng ấy còn có võ nghệ tinh thông. Vốn dĩ là người của anh nàng sắp xếp để bảo hộ nàng, vì nàng gả đi nên hai nàng ấy cũng phải theo nàng qua Tô gia.

– Nô tỳ thấy, trước tiên vẫn phải qua chỗ Tô công tử, công tử sắp xếp chỗ nào có thể làm được cho công chúa.

Nam Cung Uyển như thấy sáng lóe lên trong đầu, vội vàng mặc ngoại sam vào rồi đi vội vã qua thư phòng của Tô An. Lúc này đây Tô An cũng đang mải mê dùng bàn tính, không biết được có một cô nương đang đứng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

– Vào đi.

Nam Cung Uyển đẩy cửa bước vào, nàng ấy đi lại ghế gỗ nhỏ giành cho khách ở bên trái văn án của Tô An rồi ngồi xuống. Hai người đột nhiên im lặng rất lâu, không khí bỗng nhiên ngưng trọng làm cả hai đều thấy ngại ngùng.

– Nàng đến có việc gì? – Tô An hỏi.

– Phu quân, thϊếp… chàng có việc gì có thể giao cho thϊếp làm không? Thϊếp cảm thấy rất buồn chán.

Tô An ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Uyển rồi lại hạ xuống, tâm tư bỗng nhiên thâm trầm lại, nàng nói:

– Trước hết cứ theo Tô Huệ vài hôm, nàng nên hòa hợp với hai vị tỷ tỷ trước. Nàng cũng có thể quản lý sổ sách thu chi của các cửa hàng nếu nàng thấy quá rảnh rỗi.

Hai tuần nay Tô An cũng nghĩ thông rồi, người, nàng cũng đã lấy về. Nếu nàng đã lấy về thì đây chính là thê tử của nàng, bỏ cũng không được, vốn dĩ khi nàng thề nguyện trăm năm trước sự chứng kiến của nhiều người, nàng chắc chắn sẽ không bỏ nàng ấy. Vì tất cả đều là nữ nhân, nàng biết nữ nhân sẽ bị khó khăn như thế nào. Mà yêu, thì nàng cũng chưa biết, tình yêu ấy mà, nói đến là đến, không cầu cũng không gấp gáp hay đè nén được.

– Vâng, cảm ơn tướng công.

Nam Cung Uyển vui đến mức cười đến sáng lạng, nàng đi lại chỗ Tô An nhìn xem Tô An đang làm gì. Khi nàng cúi đầu xuống, tóc nàng chạm vào bên má Tô An làm nàng ấy nhột, vội vàng phủi nhẹ đi, nói:

– Ba ngày tới chuẩn bị lại mặt rồi, đã chuẩn bị đồ đạc chưa?

– Dạ thưa phu quân, thϊếp chuẩn bị rồi.

Nam Cung Uyển lễ phép nói, nàng thấy Tô An đang quản lý lượng nhập vào từ Phú Lang Sa, vì đã học qua nên nàng vừa nhìn đã hiểu ngay. Tô An gặp chút rắc rối nhưng nàng chỉ điểm, một chút là giải quyết xong các vấn đề.

Mặt trời cứ lặn rồi lại lên, ba ngày nói thì lâu nhưng cũng nhanh như chớp mắt. Hôm lại mặt, Tô Huệ chính tay chuẩn bị lễ nghi, chuẩn bị đâu vào đấy, giờ mẹo hai khắc hai người mới xuất hành đi tới hoàng cung.

Trên đường đi, cỗ xe chở hai người có chút gập ghềnh, Tô An bèn hỏi:

– Có thấy khó chịu không?

Nam Cung Uyển đôi má ửng hồng, nàng thẹn thùng nhưng không dám cho Tô An biết. Bèn cúi mặt xuống, thì thào trả lời.

– Dạ không ạ.

Khi thấy hai người vào thỉnh an, Chiêu Dương quý phi và hoàng thượng đều rất cao hứng. Tô An dâng một số lễ vật nàng mua từ Phú Lang Sa về làm cống phẩm lại mặt cho hoàng thượng, ngài ấy cười thật tận hứng. Hai người 'nam nhân' nói chuyện với nhau rất nhiều làm cho Chiêu Dương phi nghe mà mỏi cả tai, nàng bèn dắt ái nữ của mình về phòng, nhỏ to tâm sự.

– Mẫu thân thấy con có vẻ vui lắm, sao, phò mã gia có khiến con thấy hạnh phúc không?

Nam Cung Uyển ngồi yên cho bà tết tóc như ngày xưa, mỉm cười, nói

– Ngày nào cũng thấy vui vẻ, nhưng mà mẹ, chàng không đυ.ng vào con, tại con xấu xí lắm sao?

– À, không đυ.ng vào con?

Chiêu Dương nhíu đôi mày đẹp lại, suy nghĩ

– Con đẹp như thế này, ai bảo con xấu xí? Chẳng qua có lẽ là ham muốn của tiểu tử đó chưa nhiều thôi, con có thể dùng cách quyến rũ truyền thống, hoặc là…

– Hoặc là sao hả mẫu thân?

– Mẫu thân đưa cho con cái này… – Đoạn nói nhỏ vào tai Nam Cung Uyển. Thì thầm thì thầm ra vẻ bí mật lắm. – Con nên nhớ, hãy làm khi con biết hắn có chút tình cảm với con rồi, đừng để mất cả chì lẫn chày nhé, mất phẩm giá lắm. Mẫu thân của con đánh bại ba ngàn phi tử để độc sủng hậu cung, chẳng lẽ con lại chẳng có một chút. Nhớ là, mưa dầm thấm đất, nhớ đấy!

– Con biết rồi mẫu thân.- Nam Cung Uyển buồn rầu nói.

Chiều hôm đó hai người về lại Tô gia trang, xa rời l*иg son vốn dĩ là nơi ở của mình nên Nam Cung Uyển cũng có chút nhớ nhung. Nhưng nàng đã muốn xem Tô gia là nhà mình, mà nơi nào có Tô An, đều là nơi nàng yêu thích nhất.