Chương 24

Tướng công, là tướng công của ta!

Tô An nằm ngoan ngoãn trên giường, vốn dĩ không biết được là Nam Cung Uyển hạ dược nàng, nên khi nàng ấy đưa bát nước sang nàng đã uống rất ngoan ngoãn. Nam Cung Uyển không biết phải dùng liều lượng như thế nào mới phải, vậy nên nàng đã cho cả lọ vào.

– Phu quân, chàng nằm vào bên trong nhé… –Nam Cung Uyển vén chăn ra để nằm cạnh Tô An.

Bất ngờ, Tô An lật người lại nằm trên nàng, vốn nghĩ thuốc sẽ có tác dụng nhưng Nam Cung Uyển lại không ngờ thuốc lại có tác dụng nhanh đến thế.

Đôi mắt Tô An như dại đi, nàng thấy cổ họng mình khô khốc, cả người nóng dữ dội. Cô nương nằm bên dưới nàng, ắt hẳn là Nam Cung Uyển, thê tử của nàng. Tô An mặc kệ, nàng chỉ biết lấy đôi môi nàng quấn lấy đôi môi mỏng manh của Nam Cung Uyển, mê đắm.

– Ưm

Nam Cung Uyển chưa chuẩn bị tốt liền bị Tô An đè dưới thân, chàng ấy xé toạc vạt áo nàng làm lộ bờ vai thon gầy, chiếc yếm mỏng manh màu trắng nhạt giờ đây cũng có số phận thật bi thảm. Tô An xé, xé tất cả những chướng ngại vật của nàng. Mạnh bạo mà chiếm hữu Nam Cung Uyển.

Trong ánh sáng leo loét của nến, Tô An thấy một thân thể trắng nõn của Uyển Nhi, nàng nuốt ực một tiếng trong cổ họng rồi rít lấy đôi môi nàng ấy. Mùi hương trên người Uyển Nhi thật tốt, nó đẩy du͙© vọиɠ của nàng lên cao, cao nữa.

Chiếc lưỡi của Uyển Nhi nhút nhát đáp trả lấy người dày dặn tình trường là Tô An, nàng thật không thở nổi, đầu óc Uyển Nhi cũng bị chút dư vị của xuân dược trong miệng Tô An làm cho mụ mị.

Tô An gấp gáp đem y phục của Nam Cung Uyển tháo ra, ném tất cả xuống dưới sàn, cả y phục của nàng cũng nhanh chóng thoát hạ. Nam Cung Uyển giật mình khi thấy Tô An cũng là thân nữ nhi giống nàng, nàng giữ Tô An lại, bần thần.

– Ngươi… là nữ nhi sao?

Tô An mặc kệ Nam Cung Uyển, nàng hôn lên chiếc cổ gợi cảm của Nam Cung Uyển, mυ"ŧ thật mạnh. Hơi thở nàng gấp gáp, nặng nhọc phả vào bên tai Nam Cung Uyển.

Khi hai cơ thể ôm lấy nhau, Nam Cung Uyển cũng bị Tô An làm cho lu mờ thần trí. Nàng bị những trêu ghẹo của Tô An làm quên mất đi những gì đang nghĩ. Để mặc Tô An nhu lộng trên cơ thể son sắc của mình.

Bàn tay của Tô An tiến đến nơi tư mật, mạnh mẽ mà xâm chiếm khiến Nam Cung Uyển đau không nói thành lời. Nhưng sau khi đau, nàng lại thấy cảm giác thật thư thái. Tô An càng lúc càng mạnh bạo, Nam Cung Uyển đung đưa eo để tránh khỏi bàn tay ma quái của Tô An nhưng không thể, nàng rên xiết, ôm chặt lấy Tô An như nức nở.

Xuân dược Nam Cung Uyển hạ vốn không phải xuân dược tầm thường, Tô An mà không thể làm mình vui sướиɠ thì xuân dược kia cũng không tan hết. Nàng càng lúc càng thấy khó chịu, hạ thể ướt đẫm.

Tô An trườn trên người Nam Cung Uyển như một con rắn mềm mại, nàng càng làm càng thấy cơ thể khó chịu hơn. Gấp quá, Tô An bèn để hạ thể mình tiếp xúc với hạ thể của Nam Cung Uyển, mạnh mẽ lay động làm cho cả hai cùng sướиɠ khoái.

Nam Cung Uyển đôi mắt cũng dại đi, nhưng nàng thấy Tô An kia đang dùng một địa phương giống nàng để đưa nàng lêи đỉиɦ Vu Sơn. Nàng ngả đầu ra sau, ngâm lên vài câu, mồ hôi rơi xuống ướt cả hai mang tóc mai.

– Thϊếp chịu không nổi nữa rồi…

Hạ thể chạm vào nhau nghe tiếng nước thật dâʍ ɭσạи, lúc này Tô An cũng chẳng buồn quan tâm, nàng làm cho mình thỏa mãn rồi lại tiếp tục dùng tay ra ra vào vào bên trong Nam Cung Uyển. Cảm giác nơi ấy mềm mại bao bọc lấy ngón tay nàng, còn cả hơi thở, mùi hương, giọng điệu rêи ɾỉ ngâm nga của Nam Cung Uyển càng làm nàng hứng thú. Tối đó Nam Cung Uyển bị hành hạ đến thê thảm.

Tô An chỉ nằm xuống ngủ sau khi thuốc tan đi, lúc này Nam Cung Uyển mới được thả ra, nàng mệt mỏi nằm bên cạnh Tô An. Nhìn ngắm 'chàng' một dọc từ trên xuống dưới, nàng cảm thấy rất bất ngờ khi Tô An là nữ, và người này cư nhiên là tướng công của nàng, là người vừa mới trải qua đêm xuân nóng bỏng cùng nàng.

-Thϊếp phải làm như thế nào? Phu quân…

Nam Cung Uyển ôm lấy eo Tô An, mau chóng tiến nhập vào mộng đẹp.

Trời vừa tờ mờ sáng Tô An đã thức dậy, nàng nhìn ngắm Nam Cung Uyển một lúc. Tối qua xảy ra chuyện như thế nào nàng vẫn biết, nàng đã biến tấm thân xử nữ của Nam Cung Uyển thành của mình. Và nàng, nhất định phải bảo hộ nàng ấy đến trọn đời. Tô An tự nhủ như thế, nhưng nàng sợ Nam Cung Uyển khi thấy nàng là nữ sẽ sợ nàng, xa lánh nàng, sợ chuyện này đến tai hoàng thượng sẽ lần nữa mang tội khi quân, sợ Tô Huệ và Tuyết Y đều mang họa…

Nhưng Nam Cung Uyển mỹ mạo vô song, khi nàng ấy ngủ trông nàng ấy vẫn rất kinh diễm. Tô An nhìn mà mê mẩn, nàng biết là thô bỉ, là háo sắc khi nàng cho tay nàng lần mò xuống địa phương rậm rạp giữa hai chân Nam Cung Uyển khi nàng ấy ngủ như thế này. Nhưng nàng biểu môi, thê tử của mình cơ mà, vô lại một chút thì cũng chả sao.

Ngón tay nàng từ từ tiếp nhập vào cho đến khi biến mất hẳn, cơ thể Nam Cung Uyển cũng thật nhạy cảm, chỉ cần chạm một chút liền tiết chất lỏng quen thuộc. Một tay còn lại nàng lần mò đến quả đào của Nam Cung Uyển, khẽ khàng mà nhu lộng.

Tô An chịu hết nổi bèn ngồi dậy, nàng lần xuống nơi tư mật của Nam Cung Uyển, cẩn thận để hai chân nàng ấy lên vai rồi khẽ khàng hôn lấy nơi ẩm ướt đó. Lưỡi nàng quét đến đâu, cơ thể Nam Cung Uyển run lên bần bật đến đó.

– Phu quân…

Nam Cung Uyển than nhẹ khi thấy Tô An đang ở giữa hai chân nàng, Tô An mỉm cười.

– Vâng, nàng thức rồi à? Có đói bụng không? Còn mệt không?

– Thϊếp.. thϊếp không đói, chàng lại làm gì đó?

Nam Cung Uyển đỏ mặt, nàng chỉ muốn giấu đầu vào chăn cho xong.

– Ta đang làm việc phu quân nên làm.

Nói rồi chiếc lưỡi hư hỏng của Tô An lại chui tọt vào bên trong Nam Cung Uyển, nàng ấy ngâm vài tiếng không rõ ràng trong miệng, eo nhỏ đung đưa càng khiến Tô An thèm thuồng hơn nữa. Nàng ấy thật quả là vưu vật, mị hoặc đến xương cốt.

Tô An để tay trên bụng Nam Cung Uyển, dằn nàng ấy nằm yên một chỗ rồi ra sức hôn lấy chỗ tư mật của Uyển Nhi. Ẩm ướt càng ngày càng nhiều, không khí trong phòng tràn ngập dư vị ái ân bỏng cháy. Nàng vừa hôn, vừa cho ngón tay thon gầy của mình vào, ra ra vào vào khiến Nam Cung Uyển không ngừng lắc lư thân mình.

– Tô An…

Thế tục..? Ta khinh, Nam Cung Uyển thầm nghĩ, giờ đây nàng đang ở cùng một chỗ với người nàng yêu, nàng chỉ cần như thế là đủ. Nữ nhi? Nàng mặc kệ, chỉ cần là Tô An, chỉ cần là Tô An…

Xuân tiêu ngắn ngủi, mà cả hai nàng lại chẳng muốn bỏ lỡ phút giây nào.

Sáng hẳn, Tô An sai người đi mua y phục khác cho cả hai người, Nam Cung Uyển đứng còn không nổi nhưng Tô An lại thấy khỏe khoắn vô cùng. Nàng bế Nam Cung Uyển ra bồn nước mà tẩu tẩu sai người chuẩn bị, cẩn thận tắm rửa cho nàng ấy. Nam Cung Uyển cũng rất thức thời, nằm yên cho Tô An tắm cho mình. Làn nước ấm áp đã làm cho Nam Cung Uyển bớt mệt mỏi đi rất nhiều.

– Nàng còn mệt không? Có đói bụng không?

-Không ạ.

Tô An sau khi tắm cho Nam Cung Uyển xong bèn bế nàng ấy trở về giường, lau cho nàng ấy thật khô ráo rồi mặc y phục mới vào. Sau đó thì phải cõng vị phu nhân mềm yếu kia ra xe mới về được đến nhà. Động phòng hoa chúc, thật khiến người ta thấy vui vẻ, Tô An mỉm cười.