Chương 21

Lòng chàng không có ta

Tin tức công chúa được sủng ái nhất sẽ gả đi làm thϊếp như sấm chớp dội xuống kinh thành, đi đâu cũng nghe người ta bàn tán. Cả thành đột nhiên náo nhiệt như nhà ai cũng có con gái gả đi, sắc trời có vẻ tốt vô cùng.

– Công chúa nghe nói tài mạo vô song đó nha.

Thím bán rau vẫy vẫy mấy sợi ra cho bớt nước rồi bỏ vào làn đan xách tay của người phụ nữ trung niên, người phụ nữ trung niên cũng hiếu kì hỏi lại:

– Thế tân cô gia là ai? Gia thế thế nào?

– A! Là Tô An công tử, bà đi cách đây hai con phố, sẽ thấy Tô gia.

Chú bán thịt đôn đả nói, vừa nói vừa hua hua dao chỉ đường, cả con phố cứ bàn tán rôm rả. Có vẻ đây là chuyện nổi trội nhất trong kinh thành bây giờ rồi.

– Ngày mai là rước dâu rồi, tôi nghe nói là trải thảm hoa từ Khánh An điện tới tận nhà Tô An công tử. Hôm qua thấy nhà Minh gia chuẩn bị mang thảm ra trải rồi kêu lính canh chừng, ai giẫm vào là hai mươi roi đấy.

Ngoài thành nào nhiệt, trong nhà Tô An cũng náo nhiệt không kém. Tô Huệ và Tuyết Y chính tay chuẩn bị lễ hỷ của tướng công mình, lại một lần nữa số vải đỏ được trưng dụng. Lần này sa hoa hơn, nhà khắp nơi đỏ rực, cả hỷ phục của Tô An cũng do thợ cả Lưu đích thân may. Vừa đẹp lại sang trọng vô cùng.

Tô An mải mê lo tính toán, nàng ý định xây một cái mật thất ở khu nhà phía tây bắc thành Trường An, dự định là sẽ mướn một đám người chuyên xây dựng ở Kim Lương qua xây. Nàng định đầu tháng nhưng vì hôn lễ sẽ dời thêm một vài ngày.

Nam Cung Uyển thì cũng không phải nhàn nhã gì, người ở Khâm Thiên Giám nói với cha nàng rằng một là trong tháng này, hai là đợi sang năm sau. Mà Nam Cung Uyển cũng chẳng mong tới năm sau, chuyện của năm nay, nàng năm nay phải giải quyết xong.

Mấy hôm nay nàng vừa phải đo may lễ phục, lại phải chọn trang sức, chuẩn bị hết sức công phu. Chỉ mong phu quân của nàng có thể yêu thương nàng hơn một chút. Uyển Nhi cười, nét mặt nàng trong gương xinh đẹp vô cùng.

Ngày đại hôn, Tô An trên con ngựa trắng tên Bạch Thang hoàng thượng ban cho thong dong đón công chúa về nhà. Nam Cung Uyển nàng thấy rất vui vì cũng được gả cho chàng, nàng lén mở rèm che mặt ra nhìn lén phu quân. Chàng vận hỉ phục trông thật nhỏ nhắn nhưng vẫn anh tuấn, tiêu soái, dưới ánh nắng, chàng ấy còn đẹp hơn bao giờ hết.

Nàng không biết rằng, lấy người không yêu nàng nàng phải hao tâm tổn sức như thế nào? Nàng không biết, và ngay lúc này nàng cũng chẳng cần biết. Bao nhiêu kiến thức học ở Phú lang sa bây giờ nàng quên hết sạch.

Vào đêm động phòng, Tô An chỉ vén rèm che mặt nàng lên, làm xong giao bôi chàng ấy liền xách gối đi sang chiếc giường đơn kê bên cửa sổ, nơi vốn dành cho nô tì thân cận. Nàng cảm thấy hụt hẫng, phần nhiều là cảm thấy bị ghét bỏ. Cả đêm đó nàng khóc để ru mình vào giấc ngủ, đáng lẽ ra lúc này hai người phải thật hạnh phúc mới đúng… Nam Cung Uyển dù sao cũng là cô gái mới lớn, sự đời nàng chưa từng trải nhiều…

Hoàng thượng nhúng tay vào chuyện này, ngài bắt buộc Tô An phải chia ngày đồng đều ở phòng các phu nhân. Ba bữa ở với ba người rồi lại có một ngày nghỉ, điều này khiến Tô An khó chịu khá nhiều.

Ngày hôm nay mặt trời đã dần ấm áp hơn, hơi lạnh từ mùa đông đã phần nào tiêu biến. Nắng trên cao tuy là nhỏ bé nhưng vẫn nhảy múa trên những vũng tuyết tồn đọng, Nam Cung Uyển thỉnh an hai vị tỷ tỷ ở đại sảnh rồi lại ngồi ở mái đình nhỏ gần hồ sen suy nghĩ.

Tại sao Tô An lại như thế với nàng? Tình yêu nàng dành cho Tô An không đủ nhiều ư? Nàng buồn phiền và cô độc, ở trong nhà này ngoại trừ Tô Huệ tỷ tỷ có nói chuyện với nàng, còn lại ai cũng câm như hến. Nàng ẩn ẩn cảm nhận thấy Tuyết Y ghét nàng, nhưng… nàng yêu Tô An, nàng nghĩ cho dù có ngu ngốc thế nào nàng cũng ở lại đây với chàng ấy.

Dưới mái đình, Nam Cung Uyển mặc áo choàng màu xanh nhạt, rất hợp với làn da của nàng. Tô An nhìn lướt qua, vẫn là chữ 'mị' như lần đầu tiên nàng gặp nàng ấy. Thỉnh thoảng, nàng ấy sẽ đưa tay lên sờ mũi, ra chiều như suy nghĩ nhiều lắm. Nữ nhân lắm trò, Tô An nhăn mũi, gọi nha hoàn khép cửa sổ lại.

Sau khi xử lí xong một số giấy tờ, Tô An mặc áo choàng vào rồi mang theo lò sưởi cầm tay đến gặp Tô Huệ. Bây giờ chắc hẳn Tô Huệ đang ở trong phòng đan lát gì đó hoặc là xem sổ sách của tiền trang, nàng nhớ nàng ấy nhiều quá.

Cánh cửa gỗ có trảm khắc hình hoa mẫu đơn quý phái, nhưng bên trong lại là lớp kính của Phú lang sa, có thể chống nhìn trộm, cũng khiến cho âm thanh lọt ra ngoài ít hơn một chút. Tô An đích tay chuẩn bị và mang về từ những lần buôn hàng để làm phòng cho Tô Huệ, Tuyết Y. Nàng để tay lên cửa, nghĩ một xíu rồi lại đẩy cửa vào, dù nàng vẫn còn giận Tô Huệ vì chuyện hôm trước.

Lúc Tô An nhấc váy bước vào Tô Huệ chẳng nói gì, chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Tô An ôm Tô Huệ vào lòng, hôn nhẹ lên gáy trắng ngần của nàng ấy rồi nói:

– Ta nhớ nàng…Xin lỗi vì đã giận nàng, Huệ Nhi…

– Thϊếp không giận, là thϊếp sai mà.

Tô An không nói gì, chỉ hôn lấy đôi môi mềm mịn của Tô Huệ. Đã lâu rồi nàng chưa được đυ.ng vào nữ nhân, mùi hương nồng nàn của y phục với nước hoa, cả mùi cơ thể nhẹ nhàng quấn quít chóp mũi Tô An, làm nàng mê luyến.

Nàng kéo eo Tô Huệ lại để hai cơ thể sát gần nhau hơn, đôi môi nàng như công thành đoạt chủ, cố gắng chiếm đóng lấy đôi môi nàng ấy. Tô Huệ bất giác thở gấp hơn, đôi tay ôm sau gáy Tô An để có thể đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt kia.

Lưỡi Tô An quấn quít lấy lưỡi của Tô Huệ, y phục cũng theo đôi tay của nàng mà tháo bỏ để lộ cơ thể trắng ngần. Đôi tiểu bạch thỏ nhưng ngẩng cao đầu khıêυ khí©h nàng, gấp gáp, Tô An hôn lấy hôn để, bàn tay nàng chà xát khiến chúng đỏ hơn. Tô Huệ không nhịn được mà rên thành tiếng, nàng đứng không vững, hai chân mềm nhũng và ẩm ướt.

Tô An thấy Tô Huệ sắp chịu hết nổi nên bế nàng ấy lên giường, nàng tìm đường xuống điểm giữa hai chân Tô Huệ, hôn rít lấy nơi nàng yêu thích nhất, dùng lưỡi quấn quít. Tô Huệ để hai chân lên vai nàng, vì sự ma sát của Tô An mà hai chân khép lại, cả người như vặn vẹo trước sự trêu chọc khiếm nhã.

Vừa hôn, Tô An vừa cho tay vào, mạnh mẽ mà lộng hành. Tô Huệ che miệng mình lại kiềm chế không phát ra những tiếng thật trần tục nhưng cơ thể nàng nói dối nàng. Bên dưới hai chân nàng ẩm ướt và bết bát, Tô Huệ ôm xiết lấy Tô An, chìm đắm vào đê mê nɧu͙© ɖu͙©.

Nam Cung Uyển định hỏi Tô Huệ một chút chuyện nên mới qua phòng Tô Huệ, vừa vặn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nɧu͙© ɖu͙© làm đôi má nàng đỏ bừng. Hai người đó…