Chương 16

Gia Biến

Trường An tuy là rất nhiều thương nhân, danh gia vọng tộc, còn có cả hoàng thân quốc thích, nhưng buôn chuyện thì không thiếu buôn chuyện. Mà vị thập nhất hoàng tử đây chính là một giai thoại, một nam tử được nhắc đến nhiều nhất trong thành Trường An hoa lệ.

Được biết, Thập Nhất là con của Chiêu Dương quý phi, một quý phi cũng nổi tiếng nhất nhì. Chiêu Dương quý phi dáng người như liễu mỏng, thướt tha xinh đẹp, lông mày đậm nhưng thanh mảnh, đôi môi lúc nào cũng đỏ au cộng với chu sa hình bông hoa sen trên trán. Thướt tha yêu kiều nhưng lại nổi bật kinh người, xinh đẹp như thế nhưng lại được hết mực cưng chiều, khiến cho trên dưới trong cung bị bà ta coi không ra gì.

Năm Chiêu Dương quý phi vừa tròn mười tám tuổi, liền hạ sinh trưởng tử, đặt tên Kiện. Vì lần đầu sinh con không bảo dưỡng tốt nên thái y nói bà sẽ không thể sinh thêm được nữa, hoàng thượng và quý phi đều rất u sầu. Thập Nhất hoàng tử – Nam Cung Kiện cũng là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, hoàng tử cuối cùng thế nên được vua hết mực thương yêu.

Nghe nói, Nam Cung Kiện trời sinh đã mỹ mạo hơn người, học hành tiến bộ, nhưng đối nhân xử thế có chút không tốt. Chàng ta thích nhất là lui tới thanh lâu, thời gian của hắn ở thanh lâu còn nhiều hơn ở nhà. Bao nhiêu người dâng tấu phản đối nhưng hoàng thượng đều gạt ra, nhất mực yêu thương.

Năm Chiêu Dương quý phi ba mươi tuổi lại mang long thai, lần này nhất nhất cẩn thận, sinh hạ ra một tiểu công chúa. Tên nàng là Uyển. Năm nay Uyển vừa tròn mười sáu, huynh trưởng vừa vặn đã hai mươi tám xuân xanh.

Tô An đoán, và dám khẳng định chắc nịch, đây chính là cặp huynh đệ hoàng thất. Nam Cung Kiện và Nam Cung Uyển. Bởi mùi hương trên người cô gái tự xưng là Nguyệt Ảnh kia rất thơm, một mùi hương không phải loại nước hoa nàng buôn trong thành. Mà Nam Cung Uyển cô ta từ nhỏ đã đi lại ở Phú Lang Sa học cách điều chế nước hoa, mùi trên người cô ta chính là mùi độc nhất vô nhị.

Tô An ngồi trên xe ngắm nhìn cảnh vật, cô gái kia đang nằm cuộn tròn trên góc giường nhỏ trên xe. Tính ra, đến nay cũng đã đi chung với nhau mười ngày chứ không ít. Nam Cung Uyển cũng lộ ra mặt trẻ con của mình, cô hay ngủ ngày, ngủ đến độ không biết trời đất gì.

Những lúc đoàn xe ngừng lại nấu nướng, Tô An thường hay chuẩn bị cho nàng một ít đồ ăn để trên bàn sách, vừa dậy liền có thể ăn.

Nam Cung Uyển chỉ là một nữ nhân mới lớn, được một nam tử chăm sóc liền đem lòng cảm kích. Từ trước đến sau đối đãi với nàng đều giống như một nam tử bình thường đối với một nữ nhân bình thường, không có nửa điểm cho nàng biết là đối xử tốt vì nàng là một công chúa.

Khi Tô An nướng thịt thỏ, nàng hay ngồi trên xe ngắm nhìn chàng, dáng vẻ trắng nõn, thư sinh. Không thô kệch, cũng không phải dạng người hư vinh như nàng gặp, ưu nhã nướng thỏ rồi tự tay xé nhỏ sắp lên dĩa cho nàng. Tuy không phải cao lương mỹ vị nhưng nàng lại thấy ngon vô cùng. Đôi má cũng hồng lên bao giờ nàng không tự chủ được. Tô An chuẩn bị bước lên xe nàng liền lăn quay ra giả vờ ngủ, nếu nàng không ngủ, nàng nghĩ là sẽ ngượng ngập lắm.

Một tuần, đúng một tuần lá thư vẫn chưa đến tay Tô An.

Ở nhà Huân Nhi và Tuyết Y cũng bị ép đến độ không còn cách nàng nghĩ nữa. Biết là Minh Lỗi hắn ta là người chủ mưu, nhưng nhất định không kiếm được chỗ hắn ta giam Tô Huệ tỷ, không thể nào cứu được. Huân Nhi khóc cũng không xong, nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, chuyện này nàng không biết phải làm sao cả. Suy nghĩ đến ngày cuối cùng, Huân Nhi quyết định sẽ thuận theo hắn. Dù quyết định này mang đến cho nàng sợ hãi đến cùng cực.

Tối đó, Huân Nhi hầm một chén canh có thuốc ngủ cho Tuyết Y ăn, đem nàng ấy đặt trong một nơi bí mật của nhà. Để tránh cho nàng ấy cũng gặp nguy hiểm. Rồi nàng tự mặc giá y, rồi đến nơi Minh Lỗi hẹn. Giá y, nhưng người nàng lấy không phải Tô An. Tim nàng quặn thắt, nước mắt cũng rơi thấm đôi gò má trang đài. Mỗi bước đi như rạch nát tim nàng, gϊếŧ nàng. Nàng sợ hãi những điều sẽ xảy ra.

– Ngươi ngoan ngoãn leo lên kiệu, bút tích Tô Huệ ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta hứa, lấy danh dự gia đình ta ra hứa là ta sẽ thả Tô Huệ nếu người bái đường thành thân với ta.

Huân Nhi uất hận lao vào chưởng hắn một chưởng, định cùng hắn ngọc đá cùng tan nhưng hắn một tay ôm ngực bị thương của mình, nói:

– Gϊếŧ ta, thì Tô Huệ cùng chết.

Bàn tay Huân Nhi ngưng lại, nội công đột ngột dừng lại khiến cơ thể tổn thương không ít. Nàng nắm chặt bàn tay mình lại, miệng thổ ra một ngụm máu.

Tô An thấy tim mình bồi hồi lo sợ, nàng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngày đó nàng lo lắng không yên, bồn chồn đến nỗi ngồi cũng không đàng hoàng. Nàng muốn lập tức về nhà, ngay lập tức!

– Hôm nay ngươi làm sao vậy?

Nam Cung Uyển hỏi, khóe môi cong trĩu xuống giận dỗi khi thấy mặt Tô An không khác gì đang bão tố. Có chuyện gì khiến chàng lo lắng đến thế?

– Ta lo cho nương tử ta ở nhà gặp chuyện rồi.

Tô An nắm chặt cánh tay của mình lại, run rẩy mà chính nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

– Nương… nương tử? Ngươi thành thân rồi sao?

– Vâng, nhà ta có hai thê tử. – Tô An đưa đầu ra khỏi cửa sổ, nói với Phong thúc và Thập Nhất – Có thể đẩy tốc độ lên một chút không? Nàng nói, mà chẳng hiểu mình làm thế vì chuyện gì.

Những bất an ngày một kéo đến nhiều hơn, cuốn gia đình nhỏ của Tô An vào một vòng xoáy mới. Đem những yên bình của Tô gia trang đi mất.