Chương 15

Hoàng thân, có nên kết?

Từ ngàn xưa, nữ nhân trong thiên hạ nhiều vô số kể, hàng ngàn hàng vạn tính cách, gương mặt. Trong đó, người ta chia nữ nhân ra thành nhiều loại thần thái, mà cô nương đây mang thần thái của một cô nàng hồ ly yêu nghiệt. Tô An nhớ, ngày xưa khi cô còn bé hay cùng Tô Huệ trốn phía sau đình lành xem ca kịch. Hôm đó diễn đến vở Đắc Kỷ Trụ Vương, đây chính là vẻ yêu nghiệt hại quốc của Đắc Kỷ bằng người thật, sống động nhất mà nàng biết.

"Kiện!"

Khóe môi mỏng của nàng ấy gọi, lời nói nhỏ nhẹ nhưng âm trầm lả lơi, nhấc tay nhấc chân dù là tùy tiện cũng có cảm giác như là không xương sống. Tô An đứng nép qua một bên, hỏi thăm tình hình từ Phong thúc nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng được nàng ấy đang nói gì.

"Muội không sao chứ?" Bạch y nam tử tên gọi là Kiện ôn nhu hỏi lại, cô nương ấy lắc đầu. Tô An sau khi biết không có vấn đề gì nghiêm trọng bèn lập tức sai người lên đường. Lòng cũng không để ý gì nhiều nữa.

"Công tử, thứ lỗi cho các hạ thất lễ, nhưng ta có thể hỏi công tử đi đâu được không?"

Nam Cung Kiện nho nhã hỏi Tô An, nửa điểm cũng không thấy thất lễ. Vì thế Tô An mới do dự không biết có nên nói cho người lạ biết điểm đi của mình không, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, thấy không có gì đáng ngại nên nàng mới trả lời là Phú Lang Sa.

"Vậy ta có thể nhờ công tử cho muội muội ta đi nhờ chuyến xe không? Nay sa cơ lỡ vận…"

"Ta nghĩ là không đâu, chúng ta là xe giao hàng, mà chỗ có thể ngồi êm duy nhất chỉ có chỗ Tô An, không nên ngồi chung." Phong thúc xen ngang, vốn dĩ thúc không hề muốn dây vào rắc rối.

"Không sao." Tô An mỉm cười.

Nam Cung Kiện mừng rỡ rối rít, chàng bái Tô An một cái rồi dắt Nam Cung Uyển lên xe Tô An. Nàng ấy nửa lời cũng không nói, chỉ nắm tay khi ca ca của mình dìu lên xe, rồi ngồi yên vị trong xe hệt như xe ngựa ấy là của mình vậy.

Nàng cũng biết mình bị truy đuổi đến đây, vốn dĩ nàng nên hòa thân với vua nước Sở, nhưng nàng tuổi trẻ cao ngạo làm sao chịu lấy một lão chồng thất thập cổ lai hy. Chẳng biết sẽ về trời khi nào?! Vì thế nàng đành bỏ lại tất cả, giao chuyện hòa thân lại cho các tỷ muội còn lại. Nàng biết họ giận dữ và sẽ sai người lùng kiếm nàng, nhưng vì nàng, vì chính bản thân mình, nàng đành bỏ lại tất cả.

Nam Cung Uyển vốn định sẽ tá túc nhà thúc thúc của mình ở Phú Lang Sa, xong ồn ào ầm ĩ nàng mới tìm về. Nào ngờ lại gặp phải trận hoạt náo này.

"Ta tên là Tô An. Còn ngươi?"

Tô An nhìn phục trang trên người của cô gái đối diện mình, tất cả đều là gấm được tiến cống, nhìn sơ qua cũng biết là người trong hoàng tộc. Mà… người trong hoàng tộc nên nàng không muốn dây vào.

"Gọi ta là Nguyệt Ảnh."

"Nguyệt Ảnh?"

Tô An tự nhẩm trong đầu, Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh. Hình như nghe ở đâu rồi nhưng lại nhất thời quên mất.

Nam Cung Uyển nhướn mày nhìn tên nhãi con trước mặt mình, làn da thì có thể búng ra sữa, mày cong thanh tú, có chút gì khí phách nam nhân? Ta khinh, nam nhân mà như nữ nhân hồng quần. Nam Cung Uyển trề môi tỏ vẻ không ưng ý.

Vì không ưng ý nên dọc đường nàng không nói gì cả, chỉ rảnh thì đem sách ra đọc, rồi ngủ, rồi ăn, rồi gϊếŧ thời gian bằng nhiều cách khác. Nhưng nhất mực nho nhã, giơ tay nhấc chân thanh tao động lòng người.

Tô Gia Trang.

Nhị vị phu nhân của Tô gia, sáng ngoại trừ làm lụng ở cửa hiệu, tối đến liền đóng cửa ở nhà. Tô An cẩn thận lắp đặt người của mình khắp nhà, phòng trừ trường hợp có cướp, hoặc có biến. Và hơn thế nữa, Tô An cho Huân Nhi ở gần hai vị phu nhân của mình, điều này là điều là Tô An yên tâm nhất.

Huân Nhi ngồi bên cạnh nhìn Tô Huệ thêu thùa, từng đường kim mũi chỉ đều rất tỉ mỉ, đóa hoa hải đường chuẩn bị hoàn thiện nên trông đã thấy yêu thích. Còn Tuyết Y chẳng có gì làm, nằm dài trên trường kỉ, nhà không có Tô An là thế. Tối đến chỉ việc nấu vài món sơ sài, ăn xong rồi lại ngủ.

Ngày lại qua ngày, mọi chuyện diễn ra êm đềm như thế. Cho đến một ngày…

Hôm đó cũng như mọi ngày, Huân Nhi đi ra ngân trang để xem Tô Huệ thế nào, có gặp chuyện gì bất ổn không. Nàng đã bố trí vài người túc trực bên hai nữ chủ nhân nhưng vẫn thường đi thăm, xem chừng.

Nhưng hôm nay khung cảnh im ắng lạ thường, Huân Nhi bước vào trong ngân trang tìm Tô Huệ nhưng không thấy nàng ở đâu cả. Huân Nhi dõi mắt kiếm tìm, bỗng có gì đó xé toạc không trung, đâm thẳng vào thân gỗ gần nàng.

Một bức thư được đính vào mũi tên.

Là một lá thư uy hϊếp.

Tô Huệ đã bị bọn chúng bắt trong tay, nếu nàng từ chối nhận sính lễ Tô Huệ sẽ không toàn mạng trở về!

Huân Nhi nghe đầu như bị sét đánh trúng, đùng đoàng, mọi thứ như rung chuyển không thôi. Nàng lo sợ, nàng tức giận, nàng run rẩy, bao nhiêu cảm xúc dồn dập đến.

Nàng vẫn nhớ khi Tô An nói với nàng, 'Nhà ta có hai nữ nhân, nếu ta nhận ngươi, ngươi có thể bảo vệ họ không?'

Nàng nói có thể, vậy mà giờ đây mọi chuyện lại thành ra thế này đây,…

Nam Cung Kiện thúc ngựa thong dong dẫn đầu đoàn lữ hành, vốn dĩ, chàng không cần phải nhờ ai giúp đỡ. Nhưng lần này ngặt nỗi bị trộm hết ngân lượng, không thể đến Phú Lang Sa được nên đành phải nhờ vả.

Mà, tên tiểu tử chủ đoàn này cũng rất có thành ý, chàng thấy ưng dạ, định về sẽ thưởng cho hắn ta chút ít ngân lượng. Tính Tô An lại dễ gần, thấy Nam Cung Uyển ngồi trong xe không thoải mái nên lâu lâu nàng lại ra ngoài đi ngựa song song với Nam Cung Kiện. Vì thế nàng được dịp tiếp xúc với hắn nhiều hơn.

Nàng đã là ăn mày, vốn nhìn được nhiều thứ, nàng thừa biết Nam Cung Kiện và nữ nhân trên xe không phải người bình thường. Hoàng thất, đó là một điều cấm kị, cũng là một điều cám dỗ. Nếu kết thân được với hoàng thất thì sao? Còn nếu đắc tội thì sao?

Tô An sớm đoán được nữ nhân trên xe, thấp nhất là quận chúa, cao nhất là công chúa. Tỷ lệ nghiêng về công chúa nhiều hơn, vì nàng nghe loáng thoáng được nàng ấy hay lỡ lời, tự xưng là bản công chúa.

Vậy đây là phò mã?

"Ta có thể gọi ngươi là gì?"

Sau một hồi nói chuyện vui vẻ, Tô An thấy dần dần hắn ta mất cảnh giác, liền buông lời dò hỏi.

"Gọi ta là Thập Nhất."

Hắn ta cười, nụ cười tuấn lãng.

Tô An cũng cười, nàng cười vì vớ được một hoàng thân quá đặc biệt. Vui vẻ cười đến sáng lạng, tiền đồ của các nữ nhân nhà nàng, sự an nguy của các nữ nhân nhà nàng, tất cả có thể nói phụ thuộc vào 'thập nhất' huynh đệ này rất nhiều.