Chương 17

Vẫn cứ yêu người

Tin Tô An ở quê nhà có nương tử như sét đánh ngang tai Nam Cung Uyển, nàng thất thần trong vài giây, rồi cắn cánh môi dưới của mình. Có nương tử, có nương tử, chàng ấy đã có nương tử, ta phải làm thế nào? Trong đầu nàng hàng ngàn câu hỏi dập dờn, với một người có tư tưởng hiện đại như nàng, không thể nào chấp nhận được việc tướng công của mình có thê có thϊếp. Nhưng mà buông bây giờ có được hay không?

Nàng không biết, càng không biết. Khi ái tình chưa sâu, nàng buông bỏ ngay có được hay không?

Nàng tâm cao khí ngạo, nàng có chấp nhận được chuyện chung chồng với người khác không? Nhất là nàng lại là tiểu công chúa được cưng chiều hết mực, nàng làm sao có thể chấp nhận nổi?

Mà không chấp nhận thì phải làm sao? Nam Cung Uyển nghĩ mãi, nghĩ mãi.

Hắn có đôi mắt chan chứa dịu dàng, nàng không thể nào không chìm đắm. Đôi tay hắn lại mềm mại như thế, nàng muốn được nắm tay hắn vượt qua mọi chông gai trên đời. Nàng muốn hắn ở bên nàng, nàng muốn nàng ở gần bên hắn. Đôi mắt vốn dĩ lấp lánh như hồ thu của nàng lại lặng lẽ đong đầy nước mắt.

Không được! Nam Cung Uyển thở một hơi rồi hít thật sâu, giữ không khí trong l*иg ngực mình. Nàng nhất định sẽ là người của hắn, nàng đã chấp niệm rồi. Nếu không muốn tam thê tứ thϊếp, nàng sẽ đá bay thê thϊếp của hắn bay ba vạn trượng. Nam Cung Uyển cười dịu dàng.

Tô Gia Trang

Tuyết Y sau khi tỉnh dậy liền thấy mình nằm trong một góc nhỏ ở thạch động, nàng đầu óc mơ hồ nhưng vẫn gắng nhớ về những gì xảy ra trước khi nàng ngất. Nàng nhớ Tô Huệ tỷ bị bắt hơn một tuần, cũng nhớ người bắt Tô Huệ tỷ là Minh Lỗi, trước khi nàng ngất đi nàng còn biết Huân Nhi định sống mái với Minh Lỗi. Giờ thì Huân Nhi ở đâu? Tại sao lại cho nàng uống canh có thuốc mê? Còn Tô Huệ tỷ ra sao?

Nàng hấp tấp chạy ra khỏi thạch động, không biết chính nàng chạy đi đâu, chạy làm gì. Chỉ biết lòng nàng đang lo cho cả hai người họ đến hốt hoảng. Chạy một mạch đến sảnh chính thì nàng đυ.ng phải Tô Huệ. Tỷ ấy xoa trán nàng, hỏi:

– Muội chạy đi đâu thế Tuyết Y?

Do còn hơi choáng váng vì bị đυ.ng vào đầu nên khả năng nhận thức của Tuyết Y kém đi một chút, mất hết nửa khắc nàng mới nhận ra Tô Huệ, vội vàng hét toáng lên:

– A!!! Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ về được.

Nàng vừa nói vừa vịn hai tay vào vai Tô Huệ, nước mắt chảy ra mà chính mình cũng không biết: – Muội… muội và Huân Nhi đã cố gắng hết sức tìm cách cứu tỷ. Muội còn tưởng từ nay không được gặp tỷ nữa rồi.

Nước mắt Tuyết Y rơi đẫm gương mặt. Tô Huệ thương cảm ôm nàng ấy vào lòng, nàng dịu dàng nói:

– Đồ ngốc, tỷ không sao, nhưng ban nãy ta thắc mắc là họ bắt ta nhằm mục đích gì. Cho đến khi thấy lá thư của Huân Nhi để lại ở bậu cửa.

Tô Huệ đưa lá thư cho Tuyết Y xem, trong thư là nét chữ của Huân Nhi, thanh thoát nhưng không kém phần mạnh mẽ. Trong thư Huân Nhi có nói là nàng và Minh Lỗi đã xích mích với nhau trước đó, do lần này Tô An đi, nên hắn giở thủ đoạn hèn hạ ra ép nàng phải xa xứ mới thả Tô Huệ. Nàng ấy còn bảo đừng lo cho nàng ấy làm gì, bốn bể là nhà, đừng tìm kiếm, cũng đừng lo lắng cho nàng ấy.

Tuyết Y cắn răng, nói:

– Muội không tin chuyện đơn giản như thế.

– Ta cũng nghĩ vậy, mình đến chỗ hắn ta tìm người đi.

Tô Huệ nắm cánh tay Tuyết Y định kéo đi nhưng nàng dùng lực mà Tuyết Y lại không lay chuyển, thấy lạ, Tô Huệ nhìn chằm chằm Tuyết Y như muốn biết câu trả lời.

– Ta và tỷ đều không có võ công, lỡ đâu cả hai ta đều bị bắt mà Tô An lại không có ở đây.

Thấy Tuyết Y nói cũng phải, nên Tô Huệ mới nhíu mày tức giận. Mặc dù nàng bị bắt một tuần nhưng không hề bị đối xử bạc đãi, ngược lại phải nói như là tiếp khách quý. Nhưng bọn hắn bắt Huân Nhi nhằm mục đích gì.

– Nhưng cũng không thể im lìm được, ta gọi gia nhân của mình, đi phá một phen xem sao.

Nói rồi Tô Huệ sai người truyền tin cho gia nhân của các tiệm tạp hóa của Tô Gia Trang đang ở kinh thành Trường An tập hợp. Nàng kể họ nghe chuyện Huân Nhi mất tích, nàng bị bắt cho họ nghe. Vốn dĩ Tô An rất thương những người làm cho mình, cho nên họ cũng rất thương chủ tớ Tô Gia. Vì thế, chỉ cần nghe đến thì máu nóng họ lại sục sôi, xách gậy xách gộc đến tận phủ của Minh Lỗi để kiếm người.

Người tuy đông nhưng không thể nào ép Minh Lỗi giao người, vì hắn có người nhà là quan lớn cho nên không ai dám động vào hắn. Lúc mọi người hò hét ở ngoài cửa đòi xông vào, hắn chỉ cười khẩy rồi chờ quan binh tới, rốt cuộc là đem cả đoàn người Tô gia đi đánh hai mươi hèo. Tô Huệ hận đến không thể băm hắn ra thành xương vụn.

Không thể làm gì, mọi người đành lặng lẽ quay về và chờ chủ nhân của họ, Tô An đứng ra rửa mối nhục này.

Sau những ngày chạy thục mạng thì Tô An cũng đến được Phú Lang Sa. Lần này nàng mang vải vóc đến nên hành lý đi khá nặng, mà trời thì lạnh thấu xương. Tô An hà một hơi rồi đi xoa xoa bàn tay mình, nói với Phong thúc:

– Ta sợ không thể nào truyền ý của mình cho họ được.

Vì người phiên dịch của Tô An chỉ là một cậu nhóc mới tròn mười lăm xuân xanh, lần trước đàm phán chuyện nước hoa và phấn chỉ là do nó ăn hên, dịch đại mà thành. Lần này đòi hỏi thương thảo nhiều hơn, làm sao nàng có thể an tâm cho được?

Nam Cung Uyển giấu mình trong chiếc áo choàng lớn, mang cho Tô An một bát canh nóng hỏi, vừa vặn nghe hai người trò chuyện, nàng nói:

– Ta có thể giao tiếp tốt, để cho ta nhé.

Tô An mừng như vớ phải vàng, liền gật đầu đồng ý.

Đến hôm gặp những thương gia người Phú Lang Sa, Nam Cung Uyển đặc biệt chọn cho Tô An một bộ trang phục hợp thời trang của họ, và chính mình cũng ăn vận thật xinh đẹp. Có lẽ, chiếc váy màu vàng nhạt hở một khoảng bờ vai làm Tô An nhìn không vừa mắt, bởi trước giờ nữ tử Trường An hay ở thôn nàng, không ai như thế cả. Nhưng nàng cũng chậc lưỡi, không nghĩ gì nhiều.

Nàng thấy Nam Cung Uyển ngoại trừ yêu mị ra, còn rất giỏi, nhất là khả năng nói lưu loát như lúc này đây. Đem các thương lái ngồi đối diện biến gương mặt thành một màu sáng rực, đầy nhiệt huyết và trông chờ. Số vải mà nàng cất công mang qua, liền biến lại thành cơ ngơi vàng. Nàng cất lại, rồi tìm kiếm hàng hóa mới, cập nhất xu hướng ở Phú Lang Sa bấy giờ để nhận loại hàng thích hợp, cũng dành một ngày để xét xem thứ nào hợp với khí hậu Trường An.

Ngày cuối, nàng chở rất nhiều thứ về, cũng hôm đó Nam Cung Kiệt không ẩn thân nữa, chàng ấy nói:

– Ta và Uyển… À không, Ta và Nguyệt Ảnh phải về gấp, phụ thân ta đã ngã bệnh rồi. Nợ ngươi một ân tình, ta sẽ sớm trả.

Tô An sảng khoái cáo từ hai người bọn họ, duy chỉ có Nam Cung Uyển luyến tiếc nhìn tình lang. Đôi mắt nàng chứa bao nhiêu là tình yêu trong lòng, bao nhiêu dịu dàng trong lòng. Nàng sẽ là người của hắn, nhất định.