Lăng Ý cũng bị cô chọc cho cả người bốc hỏa, nhưng hắn phải nhịn xuống.
Hắn đã hứa là không động, cho nên không thể động chân động tay trước.
Hắn chịu đựng dòng máu đang sôi trào, không thể di chuyển.
Tiểu Lăng Ý không thể cử động, nhưng những nơi khác thì có thể.
Hắn nằm trên người cô, hai tay ôm lấy vai cô, kéo áo cô xuống, không kiêng nể gì mà chơi đùa với nơi mềm mại của cô.
Sau khi nhép hai lần, hắn lại hôn hai cái.
Hắn để lại dấu hôn nở rộ trên cơ thể trắng mịn của cô.
Lê Cảnh Trí không chụy đựng được sự khıêυ khí©h của hắn, vặn vẹo cơ thể.
Hắn thấy cô không chịu nổi nữa, bắt đầu giăng lưới: "Dù sao thì cũng vào rồi, chúng ta làm đi, được không?"
Cô bảo vệ tia lí trí cuối cùng: "Không được, vết thương của anh sẽ bị vỡ mất."
Lăng Ý không còn cách nào khác, thở dài, rút khỏi cơ thể cô.
Cô nhìn hắn, không dám tin hắn dễ thỏa hiệp như vậy.
"Chúng ta..." Giọng nói trầm thấp của hắn rơi vào tai cô, khiến thần kinh của cô căng thẳng: "Giúp đỡ nhau đi."
Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên tiểu Lăng Ý.
Hắn cũng không kéo tất cả quần của cô xuống, tay phải của hắn luồn qua khe quần, tiến vào trong.
Lê Cảnh Trí nhận ra hắn định dùng tay làm cho cô, khiến cô trở nên căng thẳng.
Lăng Ý nhẹ nhàng xoa hai mép nhỏ đầy đặn của cô, dùng sức đâm vào.
Một tay hắn trêu đùa cô, một bên kéo tay cô làm loạn với tiểu Lăng Ý, môi hắn còn đang trêu đùa quả cầu nhỏ bên trên, dùng những từ ngữ thô tục nhưng lại rất nghiêm túc: "Hút tay anh chặt thế là muốn sinh con cho anh sao?"
"Lăng Ý, anh đừng làm thế."
"Quá nhẹ à?" Hắn cố ý xuyên tạc ý của cô, tăng lực ngón tay.
Cơ thể cô run lên theo ngón tay hắn, hai tay cô run lên, vô tình chạm vào hai thứ phía dưới tiểu Lăng Ý.
Lăng Ý rùng người, không kịp chuẩn bị đã bắn ra.
Lê Cảnh Trí ngạc nhiên: "Anh bắn trong mấy giây?"
Mặt Lăng Ý đen lại, không thể phản bác, đúng là hắn chỉ tính bằng giây.
Ngón tay của hắn còn đang bên trong cơ thể cô, cô thấy mặt hắn thẹn quá hóa giận, sợ hắn túm lấy cô chứng minh "năng lực".
Cô vội vàng đẩy tay hắn ra, mặc lại quần, lảo đảo bò xuống giường, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Trên người, trên tay cô đều rối loạn.
Khuôn mặt ửng đỏ, phải rửa bằng nước lạnh mới khiến cô tỉnh táo lại.
Lăng Ý vẫn ngồi trên giường, duy trì tư thế như cũ.
Lòng tự tôn đàn ông của hắn đã chịu một đả kích rất lớn, vẻ mặt rất tệ.
Lê Cảnh Trí không dám nói chuyện với hắn, yên lặng ngồi trên ghế salon cách hắn một khoảng, vừa cầm chén thủy tinh uống trà, vừa cẩn thận quan sát động tĩnh của hắn.
Qua một lúc lâu, Lăng Ý mới ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn cô không chớp mắt, giọng vô vùng oan ức: "Không phải anh bị thương đến thận rồi chứ?"
Lê Cảnh Trí phun nước trà trong miệng, cười không ngậm được mồm.
Nhưng khi cô nhìn đến khuôn mặt đau khổ vì chịu đả kích của Lăng Ý, cô đã cố gắng nhịn lại.
Hắn bị thương bởi vì cô.
Cô buông lỏng cảnh giác, đi về phía hắn: "Không sao, hôm nay là sự cố, là do em không cẩn thận chạm vào ... trứng của anh."
"Nhỡ đâu thận của anh thực sự bị thương thì phải làm sao?" Hắn như một học sinh tốt ham học hỏi, thật sự muốn tìm kiếm đáp án.