Chương 360: Đừng Lo, Anh Không Động

Lê Cảnh Trí "ừ" một tiếng, cô nghĩ lại thấy không đúng lắm, lập tức bổ sung: "Nhưng chỉ được một lần thôi."

"Được." Hắn cười, cơ thể run lên.

Cô đẩy nhẹ hắn ra: "Anh dậy đi, nặng quá."

Môi hắn chạm vào cổ cô, làm nũng: "Anh không dậy nổi, ngày nào cũng nằm trên giường, đêm nay anh muốn ngủ trên người em."

"Nhưng mà anh nặng lắm."

"Vậy thì sẽ không nặng." Hắn nhấc chân khỏi người cô, tách chân cô ra, nằm vào giữa.

Làm vậy đúng là không nặng nhưng mà cái tư thế này...

"Ngày nào anh cũng nằm úp ngủ, không thoải mái, giường cứng quá." Hắn nói.

Lòng bàn tay Lê Cảnh Trí dán vào giường, chẳng cứng tí nào.

Phòng bệnh của hắn làm theo tiêu chuẩn năm sao, sao giường có thể cứng được?

Một giây sau, cô đã hiểu "cứng" của hắn là thế nào.

Má hắn dán vào ngực cô, không biết hắn cởi áσ ɭóŧ của cô từ bao giờ, má dán trực tiếp vào cơ thể cô: "Vẫn là em mềm nhất, cả người đều mềm.”

"..."

Cái tên lưu manh này, bị ốm cũng không quên làm nũng.



Không cho "ngủ" thì cứ để thế làm một giấc.

Lăng Ý tự tin biểu thị.

Nằm trên người cô mà có thể không làm gì được sao?

Lăng Ý mặc kệ Lê Cảnh Trí có đồng ý hay không, hắn cứ nằm trên người cô không chịu xuống.

Lê Cảnh Trí cứ nghĩ rằng cô sẽ không ngủ được, ai ngờ mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Lăng Ý không nhịn nổi, kéo quần cô xuống một chút, như một tên trộm, trong nháy mắt đã đưa tiểu Lăng Ý vào trong cô.

Lê Cảnh Trí bị cảm giác căng đau đánh thức, nhưng hắn đã đi vào rồi thì cô còn có thể nói gì?

"Anh đi ra ngoài đi."

Đương nhiên là hắn không chịu, làm ra vẻ đáng thương: "Anh không ra, em yên tâm, anh chắc chắn không động đâu."

Tin nổi lời này sao?

Đương nhiên là không.

Lê Cảnh Trí từ chối: "Không được."

Vận động kịch liệt sẽ khiến vết thương bị vỡ ra, Lăng Ý đã hỏi bác sĩ trước đó, bác sĩ đỏ mặt khẳng định không thể làm chuyện giường chiếu.

Hai mắt Lê Cảnh Trí cũng đỏ lên: "Anh mau ra đi."



Lăng Ý giữ lấy má cô, hôn không ngừng: "Anh bảo đảm, anh không động."

Nói thì rất hay, nhưng tuyệt đối không chịu ra ngoài.

Khó khăn lắm hắn mới cắn được một miếng thịt, giờ bắt hắn nhả ra, đúng là cực hình.

Không động cũng được, ít ra còn có thể cảm nhận cơ thể cô bằng da thịt.

Lê Cảnh Trí thật sự không thể làm gì được hắn, đành cẩn thận giãy dụa, nhưng cả người hắn đều đang nằm lên người cô, cô chỉ di chuyển được có một chút, không thể rút ra được.

Cô cọ qua cọ lại, khăn trải giường nhăn nhúm.

Kết quả không những không thoát được hắn, còn kí©h thí©ɧ tiểu Lăng Ý càng sưng to hơn.

Lê Cảnh Trí bị tiểu Lăng Ý cắm vào đã khó chịu, giờ còn cử động khiến bên trong bị cọ sát.

Hai người đểu có cảm giác tê dại.

Không có hành động kịch liệt, khiến cảm giác bé nhỏ ấy được phóng to lên, khiến hai người không nhịn nổi.

Lăng Ý đúng là không cử động, nhưng Lê Cảnh Trí lại thấy vô cùng khó chịu.

Sau khi được Lăng Ý cho nếm trải tất cả các hương vị của tìиɧ ɖu͙©, cô cũng có ham muốn, hiện giờ cả người cô đều ngứa ngáy.

Du͙© vọиɠ được sinh ra, nhưng cơ thể Lăng Ý lại không cho phép những hành động "tiếp xúc gần", hắn còn không chịu ra ngoài.

Chọn cái nào cũng tiến thoái lưỡng nam.