Chương 362: Chỗ Nào Cũng Hôn Được

Cô cũng có phải bác sĩ đâu, sao cô biết được.

"Hay em đi hỏi bác sĩ giúp anh nhé?"

"Đó chẳng phải nói cho cả thế giới biết chồng em bắn trong mấy giây sao?"

"Vậy anh nói xem phải làm gì bây giờ?"

"Em giúp anh thử lần nữa, xem lần này có được không." Móng vuốt lặng lẽ đến gần, nắm lấy tay cô, kéo lên giường.

Người đàn ông vừa nằm lên người cô lần thứ hai, tiểu Lăng Ý đã hồi phục trở lại.

Lúc này cô mới biết bản thân bị lừa, tên đàn ông xấu xa này.

Hắn trực tiếp ngồi trên bụng cô, nắm hai tay cô giơ lêи đỉиɦ đầu, không cho cô nghịch lung tung.

"Lăng Ý, thực sự không thể làm, vết thương sẽ vỡ ra mất."

"Em không nhớ anh đã nói bao nhiêu lần anh bảo em gọi anh là ông xã rồi à?" Hắn làm như trừng phạt đánh nhẹ một cái lên ngực cô.

Không đau, nhưng rất vang.

Lê Cảnh Trí đỏ mặt: "Ông xã, không thể."

"Anh không làm,nhưng em phải giúp anh kiểm tra xem có phải cậu bé bị thương không?"

Rõ ràng khỏe mạnh như thế, làm gì giống bị thương.



Cô cắn răng chịu đựng: "Vậy anh buông em ra, em dùng tay giúp anh."

Hắn nghĩ ra cái gì đó, từ chối: "Không được, nhỡ đâu em lại khiến anh bị thương thì làm sao?"

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Dùng chỗ này giúp anh."

Hắn vén áo cô lên, bàn tay to lớn giày xéo hai bên ngực trắng mịn của cô.

Mặt Lê Cảnh Trí đỏ như máu: "Lăng Ý!" Sao chỗ nào hắn cũng nghĩ ra được thế?

"Gọi ông xã."

Cô không gọi, hắn trực tiếp nâng người lên.

Hắn hưởng thụ cảm giác được bao bọc trong nơi mềm mại, rêи ɾỉ: "Ưʍ..."

Lê Cảnh Trí không ngăn cản được, quay đầu đi, nhắm hai mắt giả chết.

Người đàn ông ôm lấy cơ thể cô, vui vẻ đùa giỡn với hai bên ngực, thoải mái rên lên, kí©h thí©ɧ màng nhĩ cô.

Giọng của Lăng Ý rất êm tai, tiếng rên không rõ nhưng cũng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ trong cô.

Để chứng minh "năng lực" không phải bắn trong mấy giây của mình, lần này hắn cọ qua cọ lại đến một tiếng mới bắn trên người cô.

Ngực Lê Cảnh Trí nóng rát, đỏ ửng.

Cô kéo áo xuống, lườm hắn một cái: "Em xem sau này anh còn dám hôn lên chỗ này nữa không?" Hắn bắn ở đó xong sẽ không ghét bỏ nó chứ?



Lăng Ý hôn cô thật sâu, ngón tay lướt trên cơ thể khiêu gợi: "Chỗ nào của em anh cũng hôn được."

Lê Cảnh Trí sợ hắn lại làm bậy, vội ngăn cản.

Nhưng hắn không đồng ý.

Dựa trên tinh thần nhân đạo, hắn thoải mái xong cũng phải cho vợ thoải mái mới được.

Tay Lăng Ý như có mắt, dọc theo eo cô, tìm được vị trí chính xác, thực hiện động tác lúc nãy còn đang dang dở.

Mãi cho đến khi nhìn cô yếu ớt nằm trong ngực mình, nhận đủ thỏa mãn rồi, mới rút tay ra.

Hách Ánh vừa cầm canh đi vào đã nhìn thấy hình ảnh quần áo xộc xệch trên giường.

Mặt bà lập tức khó chịu.

"Cơ thể còn chưa ổn đã làm loạn. Không muốn sống nữa có đúng không?"

Rõ ràng đang nói Lăng Ý, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Lê Cảnh Trí.

May mà Lăng Ý không cởi hết quần áo của cả hai người, chỉ hơi xộc xệch, những chỗ không nên lộ sẽ không lộ.

Lê Cảnh Trí rời khỏi ngực hắn, kéo áo xuống, áσ ɭóŧ của cô vẫn bị hắn vứt ở đầu giường.

Lấy cũng không được, mà không lấy cũng không xong.

Ánh mắt Hách Ánh đảo qua vẻ mãn nguyện của Lăng Ý và khuôn mặt đỏ ửng của Lê Cảnh Trí, trái tim lạnh đi.