Chương 359: Nằm Lên Người Cô

Bác sĩ nói rằng quan sát thêm hai ngày, nếu như không có vấn đề gì có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.

Lăng Ý cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, không có gì phải lo lắng, mỗi ngày có thể ở bên Lê Cảnh Trí.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người muốn đến thăm hắn, nhưng đều bị ngăn lại, ngoại trừ hai cái bóng đèn Hướng Diệc Nhiên và Lê Nguyệt không thể cản thì không còn ai đến quấy rầy bọn họ.

Không có người ngoài, Lăng Ý có thể nhân lúc bị thương làm nũng với Lê Cảnh Trí, gia tăng tình cảm.

Lê Cảnh Trí cái gì cũng nghe theo hắn, hết lần này đến lần khác vượt khỏi giới hạn xấu hổ của bản thân.

Lăng Ý không để cho các y tá giúp đỡ, lần đầu tiên xuống giường đi vệ sinh đã bắt Lê Cảnh Trí giúp đỡ.

Đỡ cơ thể hắn, nhân tiện còn đỡ luôn cả cậu em của hắn.

Tiểu Lăng Ý nhanh chóng lớn lên.

Lăng Ý thỉnh thoảng cọ cọ vào người cô, chiếm chút tiện nghi.

Lê Cảnh Trí đỏ mặt, kệ cho hắn làm bừa, thậm chí còn dùng tay giúp hắn được thoải mái.

Sau mấy ngày, Lăng Ý không chấp nhận được nữa, muốn chạm vào cơ thể cô.

Cô không cho.



Đang trong thời gian chữa bệnh mà hắn còn tự tìm đường chết.

Cái gì Lê Cảnh Trí cũng nghe hắn, chỉ từ chối mỗi chuyện làʍ t̠ìиɦ này.

Lăng Ý buồn bực mất mấy ngày, đến lúc bác sĩ nói đã hồi phục tốt, quan sát mấy ngày là có thể ra viện, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa.

Hướng Diệc Nhiên và Lê Nguyệt vừa đi, hắn đã bế cô đến bên giường.

Lê Cảnh Trí muốn vùng vẫy nhưng sợ ảnh hưởng đến vết thương trên lưng hắn nên không dám nhúc nhích: "Anh thả em xuống."

Lăng Ý cười xấu xa: "Hiện tại em không thể ở trên, sau này thì có thể."

"Anh đừng làm liều, cơ thể còn chưa hồi phục đâu." Cô vừa tránh ra lại bị hắn kéo lại.

Cô đẩy ngực hắn, để hắn tránh ra.

Hắn bắt được tay cô, đặt lên tiểu Lăng Ý cho cô cảm nhận rằng nó đang cương cứng: "Không sao, chỉ một lần thôi, được không?"

"Không được." Lê Cảnh Trí kiên quyết từ chối.

Cô thấy mặt hắn nhịn đến khó chịu, không nỡ: "Hay là em dùng tay giúp anh nhé."

Hắn cầm tay cô, chạm vào tiểu Lăng Ý qua lớp quần áo bệnh nhân: "Không thích, anh muốn làm."

Lâu rồi hắn không được làʍ t̠ìиɦ với cô.



Trước đó, ngày nào cô cũng nghĩ đến chuyện của Giang Noãn và Giang Tây Long, không quan tâm đến hắn.

Lần nào lên giường cũng là một mình hắn lăn lộn, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trong lúc làʍ t̠ìиɦ, mắt cô phải tràn ngập hình bóng của hắn, đó mới gọi là "yêu".

"Không được, vết thương của anh còn chưa lành." Đôi mắt Lê Cảnh Trí đầy sự lo lắng, khi thấy hắn đang cởϊ qυầи áo, miệng cô rũ xuống, làm như sắp khóc: "Nếu không, chờ anh bình phục, em giúp anh làm cái đó, hoặc là anh muốn thế nào cũng được. Nhưng bây giờ đừng làm, được không?"

Lê Cảnh Trí đỏ mặt ra điều kiện.

Cô thực sự rất sợ vết thương của hắn sẽ bị vỡ ra.

Lăng Ý nhắm mắt hôn lên trán cô, lần theo chóp mũi xuống đến môi.

Hắn mở miệng cô, môi lưỡi quấn quýt.

Cho dù hắn trêu đùa cơ thể cô thế nào, mắt cô vẫn tràn đầy lo lắng.

Lăng Ý không còn cách nào khác, đè lên cơ thể cô, không tiếp tục nữa.

Quên đi, hắn không muốn thấy cô khóc.

Sức nặng của toàn bộ cơ thể to lớn của hắn đè lên người cô, trán hắn vùi vào trong cổ cô, hơi thở nóng bỏng: "Được, bây giờ không làm, em cũng không được quên những gì em hứa."