Chương 358: Tỉnh Dậy

Hắn đánh cược cả mạng sống để nói cho cô biết hắn yêu cô.

Sao cô có thể nghi ngờ sự chân thành của hắn được?

...

Lăng Ý tỉnh dậy trước Lê Cảnh Trí.

Cô nằm nhoài người bên cạnh giường của hắn, chỉ để lại một mái tóc xù.

Bàn tay ấm áp của cô vẫn đang đặt lên bàn tay hắn, dường như đang sưởi ấm cho nó.

Lăng Ý nhìn cô nằm úp khó chịu, muốn ôm cô lên giường nhưng nhận ra bản thân không thể cử động được.

Hắn không muốn đánh thức giấc mơ ngọt ngào của cô, đành nhờ y tá đắp cho cô cái chăn.

Hắn rút tay ra, nắm lấy tay cô.

Lê Cảnh Trí cảm thấy bàn tay hơi ngứa, mở mắt mới nhận ra, đầu ngón tay của hắn đang nghịch.

Đôi mắt to xinh đẹp của cô đầy vẻ ngạc nhiên: "Anh tỉnh rồi!"

"Anh tỉnh rồi."

"Tốt quá, thật sự tốt quá." Nói qua nói lại mà muốn rơi nước mắt.

Ngón tay hắn chạm nhẹ lên dưới mắt cô: "Anh chưa chết, em không được khóc."

Cô nở nụ cười: "Được, em không khóc."

Hắn cười: "Có phải dọa đến em không?"



"Là em đáng đời." Cô khịt khịt mũi như trẻ con.

Cô không có tính trẻ con, cũng không giận.

Cô chỉ cho rằng bởi vì lòng tốt của cô mới khiến hắn bị thương, cô thà người bị thương là mình.

Lăng Ý ở trong phòng VIP.

Phòng bệnh được trang trí như khách sạn, cái gì cũng có, giường bệnh cũng rộng rãi.

Hắn vén chăn lên, vẫy tay với cô: "Tới đây nằm đi."

Cô lắc đầu: "Em không mệt."

Chỉ cần được ở đây, yên lặng ngồi nhìn hắn, cô cũng đã thỏa mãn rồi.

"Không mệt cũng lên đây nằm đi." Lăng Ý giả vờ hung dữ: "Em không nghe anh nói thì anh chỉ còn cách đến giúp em."

Lê Cảnh Trí sợ hắn thực sự sẽ rút kim, đi đến, vội vàng chạy sang bên kia giường, nằm lên.

Cô ôm lấy cánh tay hắn, không cho hắn di chuyển.

Cơ thể mềm mại dựa vào bên người, Lăng Ý cười nhẹ, sờ đầu cô: "Nhắm mắt lại, ngủ một chút đi."

"Em không buồn ngủ."

"Thật sao?" Đầu ngón tay lành lạnh cẩn thận chạm vào quầng thâm nơi khóe mắt, Lăng Ý cười nói: "Vậy em bị gấu trúc ám à? Sao mắt lại có quầng thâm lớn như vậy."

Lê Cảnh Trí ôm cánh tay hắn, không cho hắn di chuyển: "Lệch kim bây giờ, anh đừng cử động."



"Được." Hắn ngoan ngoãn để cô ôm.

Đôi tay mềm mại của cô cẩn thận ôm lấy cánh tay hắn.

Lăng Ý nhìn cô gái mệt mỏi nằm bên cạnh, nở nụ cười.

Lê Cảnh Trí thực sự rất dễ dỗ.

Không ngờ chỉ vì một lần bị thương mà cái gì cô cũng có thể tha thứ.

Nếu người cứu cô là Giang Tây Long thì sao?

Lăng Ý không dám nghĩ tiếp nữa.

Không phải Giang Tây Long không định cứu cô, mà là hắn may mắn nhanh hơn một bước.

Lăng Ý cúi đầu, hôn cô một cái.

Hai người ngầm hiểu không nhắc đến chuyện của Giang Noãn và Giang Tây Long nữa.

Trong khoảng thời gian Lăng Ý bị thương, Lê Cảnh Trí không rời nửa bước, từ ăn uống đến sinh hoạt hàng ngày đều do một tay cô xử lý, dường như đã quay về những tháng ngày vui vẻ nhất.

Không, vẫn kém một chút.

Điều tiếc nuối duy nhất là hắn không thể làʍ t̠ìиɦ với cô.

Tâm trạng của Lăng Ý tốt, cơ thể cũng hồi phục nhanh hơn, mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra đều nói hắn hồi phục cực kì nhanh, thậm chí còn ngưỡng mộ.

Sự hồi phục của Lăng Ý vượt xa mong đợi của bọn họ.

Các bác sĩ nghĩ, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu?