Chương 13

Lâm Hoài lên xe xong không ngồi cạnh Ngô Viên Diêu, hắn theo góc áo bắt lấy tay Thẩm Dịch, kéo đến hai vị trí liền nhau còn trống rồi ngồi xuống, hắn vẫn không nói chuyện với Thẩm Dịch, nhưng lấy khăn quàng cổ từ trong túi ra quàng lên cổ anh, lại xé mấy túi giữ ấm đặt vào tay Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch chôn mũi bên trong khăn quàng cổ, áp túi giữ ấm vào áo sơ mi ở bụng, sau đó thật cẩn thận nhìn Lâm Hoài.

Lâm Hoài bị ánh mắt mềm mại nhìn đến nổi lửa trong lòng, nhịn xúc động muốn mở miệng xuống, xé bịch bánh mì nhân đóng gói, sau đó kéo khăn quàng cổ đang che khuất miệng Thẩm Dịch xuống một chút.

"Ăn." Lâm Hoài đặt bánh mì vào tay anh, rồi lại móc ra một lọ sữa bò, cắm sẵn ống hút.

Miệng nhỏ Thẩm Dịch cắn bánh mì, bánh mì này bên trong có gạo tím nên rất no, ăn xong liếʍ khoé miệng rồi nói với Lâm Hoài: "Anh khát."

Lâm Hoài ủ ấm sữa bò bằng túi giữ ấm rồi đưa cho anh, nhìn anh hút sữa, chờ anh uống hết mới mở miệng nói chuyện: "Vì sao anh mặc ít thế?"

Thẩm Dịch không hé răng, ánh mắt xinh đẹp cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lâm Hoài.

Lửa giận trong lòng Lâm Hoài lập tức bị dập một nửa, nhưng lại cảm thấy không thể cứ thế bỏ qua, chỉ có thể tận tình khuyên bảo anh rất nhiều quy tắc sức khoẻ.

Thẩm Dịch một bên nghe một bên gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, Lâm Hoài hết cách, trong lòng nghĩ đây đúng là ông giời con, nhưng hắn lại bằng lòng cung phụng.

Thẩm Dịch thấy Lâm Hoài không nói tiếp thì nghĩ hắn hẳn là không tức giận, vì thế nhẹ giọng nói với Lâm Hoài: "Buồn ngủ."

Hai chữ này như cái móc nhỏ câu vào lòng Lâm Hoài, Lâm Hoài thu dọn đồ rồi dùng tay ấn đầu Thẩm Dịch vào vai mình: "Tựa vào ngủ đi."

Khoé miệng bên trong khăn quàng cổ của Thẩm Dịch nhấc lên, dựa vào vai Lâm Hoài, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi nhắm hai mắt lại.

Bởi vì chùa ở trên núi, cho nên mọi người đều thức dậy rất sớm, ồn ào cũng ồn ào rồi, nhiều người nhắm mắt ngủ, trong xe khá yên tĩnh.

Lâm Hoài nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Thẩm Dịch, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.

Ngồi hàng ghế phía trước chính là Ngô Viên Diêu, cậu không hề buồn ngủ, thấy mấy ghế trái phải mình đều ngủ mất, quay lại nhìn, phát hiện Thẩm Dịch và Lâm Hoài đầu chạm đầu nhắm mắt lại đang ngủ, cười trộm một tiếng, suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp mấy tấm hai người đang ngủ, tự xem lại rồi thưởng thức một hồi: "Kỹ thuật này, quá đỉnh."

Hơn hai tiếng sau xe dừng lại, Chương Nghiêm vỗ vai Văn Lị gọi cô dậy, rồi đứng dậy đến phía trước gọi những người khác.

Lâm Hoài mở to mắt, thấy đã đến nơi thì nhỏ giọng gọi tên Thẩm Dịch mấy lần, lông mi Thẩm Dịch rung động vài cái anh mới chậm rãi mở mắt, anh nhìn cánh tay Lâm Hoài đang run nhẹ, vội vàng giúp hắn xoa bóp một chút.

Lâm Hoài bắt được bàn tay Thẩm Dịch, nhéo nhéo rồi cười nói: "Không sao", sau đó thành công nhìn thấy Thẩm Dịch đỏ mặt.

Lâm Hoài buông tay Thẩm Dịch rồi cầm theo đồ, không tiếp tục trêu anh: "Xuống xe thôi."

Thẩm Dịch dùng răng cắn nhẹ môi dưới, sau đó đứng dậy đi theo đoàn người cùng xuống xe.

Sau khi xuống xe, Chương Nghiêm gọi mọi người tập hợp, nói một lần các yêu cầu, tự tổ chức leo núi, một giờ sau tập hợp ở chùa miếu, không được đến muộn, nói xong liền giải tán.

Lâm Hoài duỗi tay chỉnh lại khăn quàng cổ hơi lỏng ra trên cổ Thẩm Dịch, hỏi: "Chuẩn bị đi chưa?"

Thẩm Dịch đỏ mặt gật đầu.