Chương 12

Mỗi năm hội học sinh đều sẽ tổ chức hoạt động, lần này vốn dĩ mọi người đều bỏ phiếu muốn đi Lộc Sơn, kết quả phía trên cho một phiếu không đồng ý, chỉ có thể quay đầu đi chùa cầu phúc, nhưng mọi người cũng không vì vậy mà nản lòng, dù sao cũng là đi ra ngoài chơi, rất nhiều người hưng phấn đã bắt đầu chuẩn bị đồ đi dã ngoại, trong đó có cả Ngô Viên Diêu.

Ngô Viên Diêu tay trái một bao que cay, tay phải một bịch khoai tay chiên ném vào xe đẩy hàng, lại chạy đến một góc khác mang về một gói thịt bò khô, Lâm Hoài nhìn mà khóe miệng run rẩy, đừng nhìn bề ngoài Ngô Viên Diêu là người vừa lùn vừa gầy nhất phòng, sức ăn của cậu ta thực sự không đùa được.

Lâm Hoài cầm hai chai nước, một gói snack, hai gói bánh mì, trong đầu nhớ lại Thẩm Dịch rất hay ăn đồ vặt, lại lấy thêm mấy gói rong biển, một ít trái cây gọt sẵn, một ít thịt khô đóng gói, chờ Ngô Viên Diêu chọn đồ xong thì cùng đi xếp hàng thanh toán.

Ngô Viên Diêu hưng phấn không đợi được, lôi kéo Lâm Hoài bắt đầu múa miệng: "Anh, em nghe nói chùa này cầu nguyện rất thiêng, rất nhiều người đã đi lễ, đến đó em cũng sẽ đi cầu nguyện."

Lâm Hoài đẩy xe, đôi mắt tùy ý dừng ở kệ hàng: "Phải không, vậy em định cầu gì?"

Ngô Viên Diêu nhăn lông mày nhỏ, suy nghĩ một chút: "Ừm..người nhà bình an, thi cử đỗ đạt thì bình thường quá rồi, nhưng em nghe nói ở đó mọi người đều đi cầu duyên, nhưng mà em chưa muốn yêu đương lắm." Suy nghĩ một hồi còn nói thêm: "Nhưng chắc anh không cần cầu duyên đâu nhỉ, điều kiện của anh tốt như vậy, anh mà thích người nào thì người đó chắc chắn cũng sẽ thích anh."

Lâm Hoài nghe vậy cười cười: "Hy vọng là vậy." Ngô Viên Diêu vừa nghe lời này đã cảm thấy có chuyện gì, đang định hỏi thì đã đến lượt bọn họ thanh toán, đành phải tạm gác dấu hỏi trong đầu để chuyển đồ lên quầy thu ngân.

Ngô Viên Diêu vừa về phòng ngủ đã bóc một gói khoai tây, chia cho mọi người trong phòng một ít rồi thoả mãn ngồi trên ghế đung đưa kẽo kẹt.

Chu Hằng Viễn một bên chơi game một bên trêu chọc Ngô Viên Diêu: "Em ấy à, mua đồ nhiều như vậy cũng chỉ đủ tối nay ăn thôi."

Ngô Viên Diêu vươn một chân đá Chu Hằng Viễn: "Chơi game của anh đi, không ăn thì nhịn." Chu Hằng Viễn lập tức sửa miệng gọi cha gọi mẹ, thuận tiện nhai nốt miếng khoai tây trong miệng.

Lâm Hoài xếp xong đồ rồi nhắn mấy tin cho Thẩm Dịch bảo sáng mai anh mặc nhiều đồ chút, sau đó lại không yên tâm sắp thêm túi găng tay, túi giữ ấm cùng khăn quàng cổ như cái lần trước đưa cho Thẩm Dịch.

Ngày hôm sau Lâm Hoài và Ngô Viên Diêu đúng giờ đến chỗ tập trung, mọi người ai cũng cõng theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt. Lâm Hoài nhìn kỹ một vòng trong đám người không thấy Thẩm Dịch, vừa định lấy điện thoại ra gọi thì nghe được Ngô Viên Diêu hô to một tiếng: "Hội trưởng, bên này."

Lâm Hoài nhìn theo hướng đó, thấy Chương Nghiêm và Thẩm Dịch đi tới, Thẩm Dịch mặc một áo gió, bên trong là áo sơ mi, đẹp thì đẹp nhưng chắc chắn không ấm.

Lâm Hoài cau mày đi đến bên cạnh Thẩm Dịch: "Sao anh lại mặc ít thế? Hôm qua không phải em đã nhắn tin dặn anh rồi sao?"

Thẩm Dịch nhấp nhấp miệng: "Buổi sáng dậy muộn, sợ đến muộn nên chọn bừa một bộ."

Lâm Hoài lại thấy trên người Thẩm Dịch cái gì nhìn cũng tuỳ ý, nhìn dáng vẻ sợ là bữa sáng cũng chưa ăn. Trong lòng tức giận, quay đầu đi chào hỏi Chương Nghiêm, Chương Nghiêm thấy bộ dáng xìu xuống của Thẩm Dịch thì âm thầm cười, trong lòng nghĩ ai bảo mày sáng nay cởϊ áσ lông ra cơ, bây giờ hay rồi, chọc giận đàn em, anh ta hoàn toàn không thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, quay đầu nhìn xe đã đến liền xếp hàng lên xe cùng mọi người.

Thẩm Dịch thấy Lâm Hoài không để ý đến anh, miệng mím càng chặt, anh đi theo phía sau Lâm Hoài lên xe, lúc bước lên bậc không nhịn được dùng tay kéo góc áo Lâm Hoài.