“A…… Có một tấm ảnh chụp chung.” Úc Giai Giai móc di động ra đưa cho Úc Dương, “Đây này, tóc dài, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, em cảm thấy hoàn toàn phù hợp với anh.”
Tuy rằng Úc Giai Giai không đạt được điểm tiêu chuẩn cho môn ngữ văn đem tiểu tỷ tỷ miêu tả giống như người nổi tiếng trên mạng, nhưng Úc Dương không thể không thừa nhận, lần này cậu thật sự tâm động.
“Xuất sắc!” Úc Dương xoa nhẹ đầu Úc Giai Giai “Quả nhiên, không hổ là áo bông tri kỉ của ca ca.”
Hảo! Xem giá trị nhan sắc của đối phương, cậu quyết định liều mạng!
Mặc kệ là lãnh khốc hay là thẹn thùng, dưới mị lực của Dương ca ta đây, những chuyện này có là gì!
Chỉ cần cậu sẵn sàng tán tỉnh, mỹ nhân ở Tứ Hải Bát Hoang (1) này đều sẽ quỳ gối dưới ván trượt của cậu ! (1): hiểu đại khái là toàn bộ thế giới
“Em rất nhanh liền có chị dâu.”
Úc Giai Giai nhìn với anh mắt đầy nghi ngờ: “Tự tin quá rất dễ vả mặt.”
“ Ca vừa ra tay, liền biết có hay không. Em phải tin vào gen của dòng họ Úc.” Úc Dương nói.
“Đúng rồi, chị dâu của em học ở trường nào?”
Úc Giai Giai: “Sao anh không tự đi mà hỏi”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng .”
“Học cùng trường với anh, chị ấy cũng học cao nhị. Nhưng lại ở Tân Giáo Khu.” Úc Giai Giai nói.
Úc Dương nhíu nhíu mày: “Không lẽ ca ca lại phải đến nơi đát khách để yêu đương?”
Trường trung học cơ sở số 1, trường thành lập sớm nhất trong thành phố, có lịch sử lâu đời và di sản chuyên sâu.
Với sự gia tăng số lượng học sinh, trường không thể không mở rộng, nhưng khu vực lân cận của cơ sở ban đầu đã được sử dụng làm khu phố thương mại, một cơ sở mới phải thiết lập ở một địa điểm khác gần đó, gọi là Tân Giáo Khu .
Bởi vậy, trường trung học cơ sở số 1 được chia làm 2 giáo khu. Một cái ra cửa chính là khu phố thương mại phồn hoa, một cái phảng phất như ở vùng ngoại thành hoang dã.
Bất quá, giáo khu cũ cũng nằm gần ngoại ô thành phố, hai giáo khu chỉ cách nhau 10 phút đi xe.
Tuy rằng nói là hai giáo khu, nhưng việc dạy học ở 2 giáo khu đều được đọc lập tiến hành. Mỗi cái giáo khu đều có thể xem là 1 cái trường học độc lập, với 1 trường THCS và 1 trường THPT tương ứng.
Các học sinh của trường trung học cơ sở số 1 khi nhập học sẽ được máy tính chia ngẫu nhiên đến 2 giáo khu. Úc Dương được phân đến giáo khu cũ với khu phố thương mại phồn hoa, Úc Giai Giai bị phân đến giáo khu mới hoang dã.
*
Trong lúc nghỉ hè, thời tiết thay đổi thất thường,mưa to liên tục trong 2 ngày, Úc Dương cùng Úc Giai Giai vẫn luôn không thể đi ra ngoài.
Sau khi hết mưa, Úc Giai Giai là người đầu tiên lao ra khỏi nhà để tìm anh trai ở cửa hàng thể thao mua vòng bi.
Úc Dương nhìn con đường trơn trượt bên ngoài, bỏ ý định đi ra ngoài.
“Yo, hết mưa rồi sao không thấy con đi ra ngoài?” Mẹ Úc bưng trái cây từ trong bếp đi ra đặt lên bàn hỏi.
“Mặt đất quá trơn trượt, con sợ sẽ bị ngã làm hủy dung.” Úc Dương nản lòng mà trở về phòng khách, tay dật lấy cái nĩa duy nhất trong mân trái cây, chọn qủa dâu to tròn nhất mà bỏ vào miệng.
“Tiểu tử thúi, tự mình đi lấy cái nĩa mà con cũng lười?” Mẹ Úc cho cậu 1 cái tát, “Chờ ba con đi công tác về, mẹ sẽ bảo ba báo danh cho con 1 lớp học bổ túc.
“Ai đừng đừng, mẹ, mẹ! Con sai rồi, sai rồi.” Úc Dương té ngã lộn nhào mà đem nĩa đưa cho mẹ Úc, “Thật sự sai rồi. Con thật vất vả mà từ đại l*иg sắt trường học đi ra, mẹ ngàn lần đừng đưa con vào tiểu l*иg sắt khác.”
“Ba của các con bận bịu phải quản lí 1 cái công ty lớn không có thời gian quản lí các ngươi, chỉ có mẹ không có công việc nhàn rỗi ở nhà quản lí 2 đứa con, kết quả là 2 đứa không giống ba, thành tích học tập của đứa sau còn kém hơn đứa trước." mẹ Úc cầm dâu tây đưa cho Úc Dương, ai oán nói.
Úc Dương cao hứng mà ăn dâu tây, hoàn toàn đem những lời này như gió thoảng bên tai.
“Mẹ yên tâm con cùng em gái không phải là loại người phá gia chi tử. Tiền mà ba kiếm được đủ cho cả nhà ta sống cả đời.”
Mẹ Úc tức khắc chán nản, 1 phen hất bay móng vuốt của Úc Dương: “Đừng ăn. Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn. Không có động lực tự thân.”
Úc Dương mờ mịt mà cầm dâu tây, chậm rì rì mà nói: “Nữ nhân quả nhiên đều là dễ thay đổi. Mẹ,người có phải hay không đã bước vào thời kì mãn kinh rồi…… A, mẹ, đừng đánh! Con sai rồi.”
“Không đánh 2 ngày, mà đã leo lên nóc nhà lật ngói, muốn bay rồi?”
Úc Dương linh hoạt mà xoay người nhảy qua sô pha, xông lên lầu.
“Conthật sự sai rồi. Mẹ, trưa nay con muốn ăn hạt dẻ gà.”
Mẹ Úc: “…… Con không sợ ta hạ độc sao!”
Úc Dương ở trên lầu lộ một cái đầu, nói: “Con yêu mẹ”
Mẹ Úc : “……”
Bảo mẫu ở bên cạnh nhếch mép cười: “Thiếu gia quá đáng yêu.”
Mẹ Úc : “Chính là thiếu đánh.”
Ngày hôm sau, ngay khi trời quang mây tạnh, Úc Dương đã dùng hành động của mình để chứng minh cái gì gọi là thiếu đánh.
------------------------
Editor: Quỷ Kiến Sầu