Chương 9: Quỳ

Trước một ngày, Úc Giai Giai chạy đến cửa hàng thể thao mua vòng bi. Trùng hợp chính là, vòng bi vừa mới về, Trình Dã còn chưa kịp gửi tin nhắn nhắc nhở.

Như nguyện gặp được soái khí tiểu ca ca, nhưng là lại nghĩ không ra phương pháp xin phương thức liên hệ . Úc Giai Giai ủ rũ mà ôm ván trượt trở về, rầu rĩ không vui thật lâu.

Sau khi ván trượt được sửa chữa tốt, Úc Dương vô cùng phấn khích, muốn nhanh chóng đi ra ngoài chơi.

Mẹ Úc ngồi trên ghế sopha, 2 mắt đẫm lệ mà xem phim thần tượng. Chỉ nghe thấy ở đằng sau truyền tới 1 tiếng vang không nhỏ.

Vừa quay đầu lại, mẹ Úc nhìn thấy Úc Dương phi ván trượt từ trên cầu thang xuống, đáy ván cọ vào tay vịn cầu thang trượt xuống dưới, “Phanh” một tiếng, cả người và ván tiếp đất an toàn .

“Úc Dương!” Mẹ Úc hét to, từ trên sô pha đứng lên.

Úc Dương ha ha cười, chạy nhanh đi mất.

“Con biết rõ mà, sẽ không ngã đâu nên mẹ đừng tức giận.”

“Con muốn đập hỏng sàn nhà hả!” Mẹ Úc ném gối kê lưng của sopha vào người Úc Dương.

*

Sau khi ra khỏi nhà, Úc Dương ngay lập tức đạp xe đến quảng trường Tinh Nguyệt.

2 ngày hôm nay vì trời mưa nên phải ở trong nhà không thể ra ngoài chơi, cậu liền lên mạng để học các kĩ thuật mới.

Hôm nay Úc Dương quyết định thực hành các kĩ thuật mới xem được.

Quảng trường Tinh Nguyệt được mọi người yêu thích vì lúc xây dựng nó được cân nhắc đầy đủ các chỉ tiêu thể thao, dự kiến làm trung tâm thể thao tự do của thành phố. Là nơi tập trung của những người yêu thích trượt ván, trượt patin,.....quảng trường Tinh Nguyệt không chỉ có bãi nhảy lấy đà mà còn có rất nhiều các loại cột khác nhau.

Úc Dương hôm nay chủ yếu muốn hoàn thành hai động tác, cân bằng khi xoay người nhảy cao và cân bằng trượt dưới khi nhảy qua cột.

Cả 2 động tác này đều phải thực hiện trên cột, khá khó khăn. Úc Dương nghiên cứu mấy ngày, viết rất nhiều ghi chú, vẽ mười mấy hình ván trượt minh họa, nóng lòng muốn thử.

Sự thật chứng minh, trượt ván đúng là ngã ra tới kỹ năng. Úc Dương sau khi liên tục bị ngã sáu lần , đã muốn khóc ra tới nơi rồi.

Úc Dương là 1 người sợ đau mà còn thích sĩ diện, dù bị ngã bao nhiêu lần cũng không có khả năng khắc phục được chướng ngại tâm lí. Vì giảm bớt số lần bị thương, Úc Dương thường ngày đều tận dụng hết khả năng dùng lưng để tiếp đất.

Mỗi lần hạ cột, Úc Dương đều sẽ hơi hơi uốn gối, làm trọng tâm giảm xuống để duy trì cân bằng. Toàn bộ động tác nhìn có chút giống đứng tấn, cũng thật sự không đẹp mắt

Nếu toàn bộ động tác không thành công, khi cả người nhảy xuống sẽ không chịu khống chế mà lao về phía trước, khống chế không tốt liền ăn cứt chó.

Úc Dương nhìn xung quanh, không quá nhiều người, cậu có thể chơi.

*

Phía trước cách đó không xa, Trình Dã cùng Lý Diệp đi đến sân ga Tây quảng trường để đón con mèo của quản lí, cùng nhau đi về cửa hàng.

Lý Diệp giơ hộp đựng thú cưng trên tay lên và nói:” Con mèo của quản lí thật đáng thương, bị chủ bỏ rơi."

Trình Dã ngay thẳng hỏi: “Cậu không phải rất thích giúp quản lí cửa hàng trông mèo sao?”

Lý Diệp bất đắc dĩ mà nói: “Nhưng rõ ràng là Trà Trà rất dính quản lí, bây giờ nhìn nó thật bơ phờ.”

Đúng lúc này, di động của Lý Diệp vang lên, Trình Dã chủ động nhận lấy hộp đựng thú cưng, giơ lên trước mặt nhìn.

Con mèo màu cam mập mạp, gần như không thể nhìn thấy chân mình, kêu meo meo và ăn thức ăn của mèo, trông nó không hề bơ phờ chút nào.

Trình Dã tầm mắt rời khỏi hộp đựng thú cưng, đem nó xách bên người.

Trong quá trình dời đi hộp đựng thú cưng, một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi bông và quần jean, đội ngược chiếc mũ lưỡi trai màu trắng từ đằng trước nghiêng ngả lảo đảo mà đi nhanh chóng xông tới, “Phanh” một tiếng quỳ gối trước mặt anh, đối phương tay còn bắt được quần của anh.

Trình Dã: “……”

----------------------

Editor: Quỷ Kiến Sầu