Chương 7: Anh Dương muốn yêu đương qua mạng

Trình Dã sau khi rời đi vẫn luôn suy nghĩ, đuôi mèo mà cậu thiếu niên kia nói là cái gì?

Thẳng đến ngày đi làm tiếp theo khi mặc quần áo đồng phục, mang tạp dề, Trình Dã mới phản ứng lại , ngày đó Úc Dương nói đuôi mèo là thứ gì.

Trình Dã bật cười mà sờ soạng đuôi mèo chiêu tài 1 phen, không biết vì cái gì mà cảm thấy thực buồn cười.

Sắc mặt cáu kỉnh, thích đóng giả vờ lạng lùng, thế nhưng vì để sờ đuôi mèo 1 cái mà không tiếc quấy rầy nhân viên cửa hàng.

Đồ vật có lông xù xù đối với cậu ta rốt cuộc có lực hấp dẫn thực lớn?

Lý Diệp thò đầu qua hiếm lạ mà nhìn Trình Dã: “Tôi còn tưởng rằng cậu chưa bao giờ biết quần áo đồng phục của chúng ta vẻ 1 con mèo ở trước ngực.”

“Tại sao?” Trình Dã buồn bực hỏi.

Lý Diệp bất lực buông tay nói: “Bởi vì tất cả bọn tôi thường thường rảnh rỗi sẽ theo bản năng sờ cái đuôi mèo, còn cậu thì không. Bản chất con người đều thích lông xù mà!”

“Cậu quả thật là trái với quy luật của nhân loại.”

Trình Dã: “……” Không, tôi cảm thấy luôn có người không thích động vật lông tóc.

*

“Không được, kiên quyết không thể nuôi mèo!” Mẹ Úc khoanh tay trước ngực, nghiêm túc mà cự tuyệt.

“Mèo con không đáng yêu sao?” Úc Dương ngồi ôm gối trên ghế sopha, ủy ủy khuất khuất hỏi.

“Nó không rụng lông sao?” Mẹ Úc hỏi ngược lại.

“Con có thể xử lí lông mèo rụng.” Úc Dương lui một bước thỏa hiệp nói.

“Con không cần suy nghĩ, mẹ sẽ không đồng ý.” Mẹ Úc khoanh tay trước ngực nói, “Ngay cả phòng ngủ của mình mà con chưa chịu thu dọn cẩn thận, nói con đi dọn lông mèo thì quỷ mới tin."

“Ban ngày đi học không có ở nhà, học về liền đi ra ngoài trượt ván. Con mang mèo trở về, người nuôi chính không phải là mẹ thì là ai?”

“Con nhẫn tâm nhìn mẹ vì hít phải lông mèo rụng mà hắt xì sao?” Mẹ Úc công kích.

Úc Dương, OUT!

Úc Dương mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ vùng vẫy, suy sụp nằm xuống ghế sopha, cẩn thận nhớ lại xúc cảm lúc đó khi chạm vào đuôi mèo.

“Cũng không biết tạp dề của cửa hàng kia là mua ở chỗ nào, mà sờ cảm giác thật mượt mà. Anh nghi ngờ cái đuôi đó chính là cái đuôi mèo thật”

“Ca, anh đã lần thứ 5 tán thưởng cái đuôi mèo kia rồi.” Úc Giai Giai ngồi bên cạnh ăn bánh kem bơ nói, “Nếu anh thật sự thích , ngày mai đi hỏi một chút xem”

“Làm như vậy thật mất mặt. Không phù hợp với khí chất của anh.” Úc Dương đan 2 tay lại đặt ra sau ót, biếng nhác mà nói, “Hôm nào anh đi trung tâm thương mại lượn 1 vòng, tìm xem có thú bông hình mèo con không”

Úc Giai Giai: “…… Ca thật đáng thương.”

“Vậy em còn không thương anh trai của mình.” Úc Dương nói.

Úc Giai Giai trợn trắng mắt nói: “Em tặng cho anh 1 cô bạn gái tốt. Anh tìm đâu được 1 người em gái tốt như em."

Tiếp theo, Úc Giai Giai phẫn hận lên nói: “Anh thêm Wechat của tỷ tỷ xinh đẹp xong rồi, lại còn vứt đi. Em đã phải dùng trí thông minh cùng vận may của mình mới xin được phương thứ liên lạc."

Úc Dương trộm nhìn mẹ Úc đang bận rộn trong bếp, xoay người lại tiến gần đến bên người Úc Giai Giai, không có hảo ý mà nhìn Úc Giai Giai.

“Anh muốn làm gì?” Úc Giai Giai theo bản năng ôm lấy bánh kem, cảnh giác mà nhìn Úc Dương.

“Yên tâm, ca không tranh giành bánh kem của muội.” Úc Dương vẻ mặt hắc tuyến, nói, “Anh chính là muốn hỏi một chút, vị tiểu tỷ tỷ kia thật sự rất xinh đẹp?"

“Đúng vậy.” Úc Giai Giai gật đầu thật mạnh, chỉ vào hai mắt của mình nói, “Ca, anh có thể nghi ngờ thành tích học tập của em, nhưng nhất định không được nghi ngờ thẩm mĩ của em.”

“Em có ảnh chụp không” Úc Dương ám chỉ nói.

-------------------------------------

Editor: Quỷ Kiến Sầu