Đồ vật có lông xù xù càng nhìn càng ngứa tay, Úc Dương luôn muốn bắt lấy để xem cái đuôi có mượt mà hay không.
Làm thế nào để có thể có một chiếc áo dễ thương như vậy!
May mắn thay, lí trí cho bắt cậu kiềm chế bản thân. Úc Dương ép đôi mắt của mình không được dán chặt lên chiếc đuôi, quay lại đầu lạnh lùng nói với nhân viên bán hàng, "Tôi muốn 1 ly đồ uống nước lạnh , Cảm ơn. "
“Được rồi, bạn có cần thêm một chút bánh ngọt không?” Nhân viên bán hàng nhẹ nhàng hỏi.
Úc Dương cúi đầu giở quyển menu được làm tinh xảo ra, trên mỗi trang chỉ có hai lời giới thiệu về bánh, chỉ cần xem hình ảnh đã làm người ta chảy nước giải rồi.
Khi nhìn thấy chiếc bánh sô cô la dâu tây, Úc Dương không nhịn được nuốt nước bọt.
Muốn ăn nó, nhưng ăn bánh dâu tây thì thật không có chút cool ngầu nào?
Ngay khi Úc Dương đang đấu tranh giữa việc duy trì hình tượng lạnh lùng và chiếc bánh dâu yêu quý của mình, giọng nói của nhân viên cửa hàng như một âm thanh của thiên thần đã giải cứu cậu.
"Bánh dâu tây này là món mới, tôi đề cử nó."
“Chính là nó.” Úc Dương quyết đón mà đóng thực đơn, như thể là cậu nghe lời đề cử của nhân viên mà chọn nó.
Trên thực tế, ba người kia đang trầm mê nhìn quyển menu không có thời gian quan sát Úc Dương.
Sau khi bốn thành viên lựa chọn xong, Lý Diệp ôm menu đi đến nhà bếp, trên mặt hiện rõ nụ cười.
"Ngây ngô cười cái gì thế?"
"Bên kia có 1 vị đệ đệ rất đáng yêu. Muốn ăn bánh dâu tây mà sợ mình giống tiểu hài tử nên vô cùng rối rắm, mặt cũng nhăn thành bánh bao luôn."
"Sao anh biết người ta không phải là đang đau ví?"
"Tất nhiên sẽ không phải vì tiền bạc. Ván trượt chuyên nghiệp trong tay cậu ta là được nhập khẩu, nó có giá thấp nhất là vài chục đô la, và quần áo cậu ấy mặc cũng là đồ hiệu"
Tay của Trình Dã dừng lại, không hiểu vì sao anh lại nghĩ đến thiếu niên kia khi nghe 2 tiếng "trượt ván".
Rõ ràng trượt không tốt, còn luôn muốn nhảy xuống từ 15 bậc thang. Là cuộc sống quá nhàm chán hay là thế giới này không còn xứng đáng?
Một lúc sau, Lí Diệp mang đĩa bánh ra và đưa cho Trình Dã.
Lí Diệp "Tiểu Dã, cậu cùng tôi đưa ra 1 chuyến. Tôi phải mang đồ uống lạnh, nhưng tôi không thể lấy được."
Trình Dã: "Được."
“Bốn người, cứ từ từ thưởng thức.” Lí Diệp đặt cốc nước lạnh xuống bàn, phân phát các món ăn, sau đó ôm mâm tránh ra.
Trình Dã đợi Lý Diệp tránh ra, bê mâm bánh ngọt đi tới đặt xuống bàn, sau đó chia bánh cho từng người.
Úc Dương ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, khóe mắt dư quang quét qua, phát hiện nhân viên của cửa hàng này mặc tạp dề giống hệt nhau.
Úc Dương hai mắt sáng lên, ánh mắt săn đuổi theo đuôi mèo.
Khi nam nhân viên đặt bánh, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Đôi mắt rũ xuống của Úc Dương tình cờ nhìn thấy đuôi mèo hồng đang đung đưa trước mắt.
Đây không phải là đang câu dẫn sao? Là đuôi mèo tự mang đến cửa!
Chỉ cần mình sờ đủ nhanh, anh ấy sẽ không nhận!
Úc Dương nhanh chóng đưa tay ra, bắt đuôi mèo, nhanh chóng rút tay về.
Oa! Xúc cảm thật sự rất tốt, rất mượt mà! Nếu mình được mặc cái tạp dề này, mình sẽ sờ suốt ngày mất.
Đồng thời, Trình Dã, người vô cùng nhạy cảm khi tiếp xúc với người khác, cảm thấy không tốt.
Anh khó chịu mà liếc nhìn cậu thiếu niên, thật tốt cái người khách hàng động tay động chân với mình lại là người hôm qua đâm vào anh, hôm nay lại đi sờ quần áo của mình.
Úc Dương cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đâu, theo bản năng mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương chính là tên mặt cương thi ngày hôm qua. Hơn nữa là mặt cương thi đang dùng ánh mắt sắc hơn dao để nhìn lại đây.
Úc Dương: "..." Oan gia ngõ hẹp!
Vừa rồi mình động tác nhanh như vậy, cậu ta nhất định không để ý mình đυ.ng vào cái đuôi nhỏ trên tạp dề đâu ha!
“Xin đừng đυ.ng tay đυ.ng chân.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu.
Úc Dương sắc mặt lập tức đỏ bừng: "Đừng nói nhảm. Ai cùng cậu đυ.ng tay đυ.ng chân?"
“Cậu.” Trình Diệp nói ngắn gọn.
“Đùa gì vậy? Cậu nói tôi đυ.ng tay đυ.ng chân với cậu?” Úc Dương đứng lên, nâng cao khí thế của mình.
Trần Phi luống cuống đem nĩa bánh nhét vào miệng, đứng dạy nắm lấy cánh tay Úc Dương nói: "Anh Dương, bình tĩnh đi, chắc chắn là hiểu lầm."
Ai biết được Trình Dã mặt không đỏ tim không đập nói: "Cậu ta sờ ngực của tôi."
“Khụ khụ khụ!” La Địch họng bị sặc đồ uống lạnh.
Úc Dương trợn trắng mắt, hoài nghi nói: "Tôi chỉ mới vừa sờ đuôi mèo! Tôi đối với cậu không có hứng thú, cậu đừng có mà nói tôi giống như tên biếи ŧɦái."
Trình Dã thu hồi mâm, nhìn thẳng Úc Dương, ánh mắt tựa hồ muốn nói “Cậu chẳng lẽ còn không phải như vậy sao”.
"Vì vậy, xin đừng đυ.ng tay đυ.ng chân."
Nói xong Trình Dã cầm mâm lạnh lùng bước đi.
Úc Dương tức giận đến mức nhảy dựng tại chỗ: "Chết tiệt, cậu ta đang lừa tôi! Đừng để cho tôi gặp lại anh! Chúng ta không thể aaaach!"
Tô Nguyên thần sắc như cũ ngồi ăn bánh, uống một giọt nước uống lạnh nói: "Ngồi xuống, cậu ta ở rất xa, không có thể nghe thấy."
Úc Dương càng nghĩ càng tức giận: "Tôi cảm thấy mình quá mát mặt."
Tô Nguyên bình tĩnh nói: "Bánh rất ngon, đừng lãng phí đồ ăn."
Trần Phi sau khi ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: "Anh Dương, tại sao anh muốn sờ vào người khác?"
Một giây tiếp theo, cái tát của La Địch liền đập vào ót Trần Phi: "Ăn của cậu đi!"
Úc Dương: "..."
Úc Dương vốn dĩ muốn nói những lời cay độc trước mặt ba người, sau này sẽ không bao giờ đến cửa hàng bánh ngọt này nữa. Tuy nhiên khi chiếc bánh ngọt được đưa vào miệng , cậu đã tự ngẫm lại mình.
Bánh dâu này được làm như thế nào vậy?
Ngọt nhưng không béo, bông xốp và thơm ngon, có lớp sô cô la nghiền bên trong, dày và giòn, vừa miệng.
Thật là ngon, thật buồn biết bao nếu không có người sành ăn như tôi biết quý trọng nó!
Úc Dương quyết định về sau sẽ chọn thời điểm không có mặt cương thi để mua bánh. Tất cả lỗi lầm là của mặt cương thi, bánh dâu tây vô tội.
Khi buổi chiều kết thúc, Úc Dương lại đi đến quán trà sữa mèo trước khi về nhà, mua hai cái bánh cho mẹ và Úc Gia Gia.
Lúc mà cậu đến, Trình Dã vừa thay xong quần áo, thay lại bộ quần áo của mình để đi làm tiếp.
“Gói cho tôi hai cái bánh.” Úc Dương nói với Lí Diệp ở quầy lễ tân, “Bánh sô cô la dâu tây và bánh mousse, cảm ơn.”
Khi Lí Diệp đang gói bánh, Úc Dương quay người đúng lúc Trình Dã tình cờ đi qua phía sau cậu.
Hai người nhìn nhau, Úc Dương sờ sờ mũi, nói nhỏ: "Cái kia ... Ta xin lỗi."
Trình Dã dừng lại và im lặng nhìn Úc Dương.
Úc Dương nói: "Tôi xin lỗi vì đã đυ.ng phải cậu hai lần trước. Và sáng nay, tôi thực sự không phải muốn quấy rầy cậu, mà chỉ muốn sờ đuôi mèo 1 chút."
Úc Dương nói xong lập tức xoay người kiên cường quay lưng về phía Trình Dã .
Trình Dã im lặng một lúc rồi nói: "Cậu không cần phải cố ý đến mua bánh kem chỉ vì xin lỗi."
Úc Dương lập tức tạc mao, quay lại đầu nói: "Tôi tới đây mục đích là mua bánh kem, không phải đến để xin lỗi, cậu nghĩ nhiều rồi."
Trình Dã "ừm" một tiếng rồi đẩy cửa đi ra.
Úc Dương thấy toàn thân có gì đó không ổn, tại sao mỗi lần nói chuyện với mặt cương thi, cậu lại không vui?
Lí Diệp đi tới, đưa bánh cho Úc Dương, cười nói: "Bánh của bạn đã chuẩn bị xong."
Úc Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tên mặt cương thi vừa đi ra ngoài gọi là gì vậy?"
Lí Diệp nụ cười đông cứng lại: "Mặt cương thi?"
“Uh, không, ý tôi là cậu bạn vừa rồi.” Úc Dương xua tay nói.
“Tên cậu ấy là Trình Dã, cậu ấy là sinh viên bán thời gian trong cửa hàng của chúng tôi.” Lí Diệp nói.
Trên đường mang bánh về nhà, Úc Dương vẫn luôn suy nghĩ việc mình nên học hỏi tên mặt cương thi kia.
Tên mặt cương kia mới thật sự là cao lãnh.
Tích tự như kim, lãnh khốc vô tình, người sống chớ gần, không cho mặt mũi.
Dùng hành động để chứng minh: Mặc kệ lão tử!
--------
Editor: Quỷ Kiến Sầu